Lâm Sơ Nguyệt thực sự nghi ngờ đầu óc của người đàn ông này bị chạm mạch, hoặc là máu đang dồn đến chỗ giữa hai chân của anh ta rồi.
Mạc Bắc không màng liêm sỉ, mặt dày nói:
OIC
"Sơ Nguyệt, chúng ta có thể gặp nhau được không? Anh muốn gặp em để nói chuyện cho rõ ràng.”
“Tôi chẳng có gì để nói với anh cả” Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng đáp.
“Sơ Nguyệt...xin em đừng lạnh lùng với anh như vậy mà, chẳng phải lúc trước em nói em có tình cảm với anh hay sao?”
Lúc đó cô chỉ cố tình nói thể để chọc tức Lâm Phỉ Thuý mà thôi, không ngờ lại vô tình gieo tương tự cho anh ta. Lần trước gặp lại anh ta ở nhà họ Lâm cô đã khó chịu rồi, nào ngờ đến bây giờ anh ta vẫn mặt dày tưởng cô thích
anh ta.
“Mạc Bắc, tôi nói lại một lần cuối cùng là tôi không thích anh. Lúc trước cũng thế và bây giờ cũng như vậy.”
Anh ta không tin, cũng không cam tâm:
“Sơ Nguyệt, anh biết em không thích tên công tử bột đã khuyết tật còn xấu xí đó, em bị hắn uy hiếp có đúng không? Có phải là hắn ép em nên em mới nói như thế không? Em cứ nói ra đi anh sẽ giúp em.”
ODO
Lâm Sơ Nguyệt đến bó tay với anh ta, cô cứ ngỡ Mạc Bắc đã thay đổi nhưng không, anh ta vẫn khinh bỉ người khác rồi tự cho mình là nhất như ngày xưa.
“Mạc Bắc, tôi thật lòng yêu Thế Tu và không cho phép anh sỉ nhục anh ấy! Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây, từ bây giờ anh cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!”
Dứt lời, Lâm Sơ Nguyệt bèn chặn thắng số điện thoại của anh ta, Mạc Bắc gọi lại phát hiện ra mình bị chặn số, anh ta bực bội chửi thề một câu.
Cô cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen rồi, đúng lúc đó thì Tiêu Thể Tu gọi điện thoại đến.
“Em đến trường chưa?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra bên ngoài thấy cổng trường cách đó không xa, cô trả lời:
“Sắp đến rồi ạ.”
“Được rồi, có chuyện gì thì gọi anh nhé.”
“Vâng.”
Lâm Sơ Nguyệt nhẹ giọng đáp, trong tim như có mật ngọt tràn qua, chiếc xe ô tô vừa mới tiến vào trong sân trường đã thu hút rất nhiều ánh mắt của sinh viên bởi vì nhìn nó rất đắt tiền.
“Gì vậy? Hiệu trưởng sao? Hay là con nhà tài phiệt?”
“Trường của chúng ta làm gì có ai giàu đến thế?”
Sinh viên bàn tán xung quanh đó, cho tới khi Lâm Sơ Nguyệt mở cửa bước xuống xe thì bọn họ càng bàn tán nhiều hơn.
“Thiếu phu nhân, cô học xong thì hãy gọi điện cho tôi nhé.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông.”
Lâm Sơ Nguyệt chào tạm biệt tài xế rồi mới theo hướng dẫn đến khu giảng đường, trước đó cô phải đến thư viện để nhận sách. Trên đường đi các sinh viên cứ nhìn cô rồi bàn tán không ngớt, Lâm Sơ Nguyệt không biết mặt của mình dính gì, hay là do cô ăn mặc nổi bật quá?
Lúc ở nhà cô đã cố tình chọn một bộ váy đơn giản nhất có thể rồi, không ngờ vẫn bị chú ý. Tới thư viện rồi, vô tình Lâm Sơ Nguyệt lại đụng mặt một người.
“Trình Khâm?”
Vẻ mặt anh ta rất ngạc nhiên còn tưởng mình nhìn lầm, chớp mắt ba cái rồi thấy cô vẫn còn ở đó thì mới tin là Lâm Sơ Nguyệt.
“Sao em lại ở đây?”
Lâm Sơ Nguyệt vỗ đầu một cái, cô đãng trí quá quên mất là Trình Khâm cũng học y. Cô nở nụ cười, đáp:
“Em đến đây học.”
“Học?”