“Mẹ, mẹ có biết ban nãy đi ra trung tâm thương mại con gặp ai không?!”
“Là ai?”
“Là Lâm Sơ Nguyệt! Hơn nữa chị ta còn đi cùng với một người đàn ông lạ mặt!”
Lâm Phỉ Thuý lôi điện thoại từ trong túi xách ra, đưa cho bà ta xem tấm ảnh mà cô ta chụp được, Lý Đan Hà vừa nhìn đã cảm thán:
“Cô ta sao lại đi cùng với một người đàn ông có khí chất như thế này được?”
“Đúng rồi! Mẹ cũng cảm thấy thế có đúng không? Đã thế chị ta còn khoác tay anh ta rồi hôn anh ta trước mặt con nữa! Đúng là đồ hồ ly tinh mặt dày mà!”
“Sao?” Lý Đan Hà kinh ngạc mở to mắt:
“Cô ta dám làm chuyện đó giữa trung tâm thương mại ư?”
“Đúng vậy! Chính hai mắt con nhìn rõ ràng! Chị ta thách thức con nói chuyện này ra cho tất cả mọi người biết đi, chị ta không sợ đâu, Lâm Sơ Nguyệt này đúng là có người tình là côn đồ nên rất dương dương tự đắc mà!”
Nhắc tới chuyện ban nãy bị Tiêu Thế Tu doạ sợ, Lâm Phỉ Thuý vẫn còn cảm thấy rất bực bội.
Lý Đan Hà đi hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, Lâm Sơ Nguyệt còn quen cả côn đồ? Bà ta nhìn kỹ bức ảnh xem người đó rốt cuộc là ai nhưng đáng tiếc Lâm Phỉ Thuý chỉ chụp được góc nghiêng của anh. Lúc đó cô ta hoàn toàn bị sự đố kỵ che mờ con mắt nên chẳng may may nghi ngờ người đàn ông đó là Tiêu Thế Tu.
“Phỉ Thuý, Lâm Sơ Nguyệt dám đắc ý như vậy à? Không thể để cho cô ta tác oai tác quái như vậy được, chúng ta đi nói chuyện này cho lão thái thái biết đi!”
“Nói chuyện gì cơ?”
Đúng lúc Lâm Chấn Xuyên từ công ty trở về nhà, ông ta nghe được cuộc nói chuyện giữa Lý Đan Hà và Lâm Phỉ Thuý, bèn hỏi.
“Lão gia…anh về rồi à?” Lý Đan Hà nở nụ cười ngọt ngào, đỡ ông ta ngồi xuống ghế.
Lâm Phỉ Thuý cất vội điện thoại vào trong túi xách, Lâm Chấn Xuyên liếc mắt nhìn cô ta khiến cho cô ta giật mình cúi gằm mặt xuống, biểu cảm đó tất nhiên không thể nào qua mắt được một người lão luyện như ông ta.
“Vừa nãy hai người nói chuyện gì mà có liên quan tới Sơ Nguyệt à?”
“À…” Lý Đan Hà cười trừ:
“Chuyện là, Phỉ Thuý gặp Sơ Nguyệt ở trung tâm thương mại, vấn đề là…” Bà ta ấp a ấp úng ra vẻ khó nói.
Lâm Chấn Xuyên cau mày, nghiêm giọng:
“Vấn đề là như thế nào?”
“Vấn đề chính là con thấy chị ta đi cùng với một người đàn ông khác!” Lâm Phỉ Thuý chợt xen vào.
“Sao?” Ông ta ngạc nhiên.
“Đây này, ba xem đi!”
Cô ta lại lấy hình chụp đó ra cho Lâm Chấn Xuyên xem, ông ta nhìn xong mà tức giận tới nỗi khoé môi giần giật liên hồi.
“Con nhỏ đó dám bôi tro trát trấu vào gia đình này như vậy sao?!”
“Ba à, chị ta cùng người đàn ông đó còn hôn nhau ngay trước mặt con, chị ta còn thách thức con nói chuyện này ra nữa, chị ta ngông cuồng lắm!”
Cô ta ra vẻ oan ức kể lại.
“Rầm!” Lâm Chấn Xuyên càng giận dữ, ông ta đấm mạnh tay xuống bàn, chòm râu cũng rung lên vì giận dữ:
“Con nhỏ đó không coi phép tắc của Lâm gia ra cái gì nữa à?! Nếu chuyện này để lão thái thái biết được thì biết úp mặt vào đâu!”
Lâm Phỉ Thuý cười trộm, cô ta càng đổ thêm dầu vào lửa:
“Ba à, bây giờ chị ta lộng hành quá rồi, không còn coi Lâm gia ra cái gì nữa, không biết chừng chị ta gả vào Tiêu gia lại thậm thà thậm thụt chiếm hết gia sản của Tiêu gia ấy chứ?”
Lâm Chấn Xuyên giận dữ đến mức gân xanh nổi cả lên, ông ta nói:
“Không thể để cho con nhỏ đó lộng hành như thế được!”
“Lão gia bớt giận, vậy chuyện này anh định xử lý như thế nào?” Lý Đan Hà xoa dịu ông ta, nhỏ nhẹ hỏi.
Ông ta suy nghĩ một lát, cuối cùng ánh mắt nhìn qua Lâm Phỉ Thuý.
“Phỉ Thuý, Lâm Sơ Nguyệt gả cho Tiêu gia nhưng dù sao Tiêu Thế Tu cũng là con thứ, Tiêu Nhất Minh là con cả, lợi ích bao giờ cũng hơn, đã vậy cậu ta còn mất vợ, nếu như con gả cho Tiêu Nhất Minh thì…”
Lâm Phỉ Thuý không ngờ lại tự bê đá đập vào chân mình, cô ta lắc đầu từ chối:
“Ba à, con thích Mạc Bắc, con muốn lấy anh ấy chứ không phải là lấy Tiêu Nhất Minh.”
Dứt lời, cô ta bèn đưa mắt cầu cứu Lý Đan Hà nhưng bà ta lại đứng về phe của Lâm Chấn Xuyên.
“Phỉ Thuý, ba con nói đúng đấy, Mạc Bắc so với Tiêu Nhất Minh thì còn thua xa, con gả vào nhà họ Tiêu làm đại thiếu phu nhân, áp chế con nhỏ Lâm Sơ Nguyệt kia, tương lai của gia đình ta không còn phải lo gì nữa rồi, đúng không lão gia?”
Lâm Chấn Xuyên gật gù đồng tình, ông ta chỉ vào mặt Lâm Phỉ Thuý, ra quyết định:
“Cứ quyết định như thế đi!”
Lâm Phỉ Thuý nghe như sét đánh ngang tai, cô ta định mở miệng nhưng đã bị ông ta quát:
“Không cần phải nói gì thêm nữa! Ta đã quyết định rồi! Phỉ Thuý, con nhất định phải gả cho Tiêu Nhất Minh!”
Mai có bão nhen mn, mn đừng quên like và vote cho Lim nhé🥰
Yêu và cảm ơn các bạn