Tiêu Thể Tu kìm nén cơn giận dữ trong lòng mình, anh nở nụ cười rồi xoa đầu cô:
“Không có gì, anh đưa em về nhà, em ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, anh phải đi có chút chuyện.”
Cô thắc mắc nhưng hỏi anh lại nói là không có gì, Lâm Sơ Nguyệt lo lắng anh đi gây gổ với Trình Khâm. Nhưng Tiêu Thể Tu đã nở một cụ cười vô cùng tiêu sái mà đáp lời cô:
“Nếu anh muốn thì hắn đã biến mất khỏi cái thành phố này luôn rồi, cần gì phí công đánh hắn?”
Lâm Sơ Nguyệt ".”
Cẩm Lệ chẳng hiểu tại sao mình lại bị lôi đi một lần nữa, lần này là một nhà kho vô cùng bẩn thỉu và tối tăm, người ngồi trước mặt cô ta không ai khác chính là người đàn ông lần trước.
Hôm cô ta bị thư ký Kim lôi đi dạy cho một bài học, Cẩm Lệ sợ tới nỗi không bao giờ dám đụng vào Lâm Sở Nguyệt nữa, cô ta không hiểu tại sao mình lại bị lôi đến đây.
“Tôi, tôi không biết gì hết, tôi không làm gì cô ta nữa cả, tại sao lại bắt tôi?”
Cẩm Lệ run rẩy nói.
Tiêu Thế Tu tất nhiên không tin, anh ngồi trước mặt cô ta, khí chất lạnh lùng mà tôn quý, ánh mắt sắc bén liếc qua cô ta một cái, Cẩm Lệ vô thức lạnh sống lưng.
“Nếu như cô không làm vậy thì là ai làm?” Tiêu Thế Tu lạnh lùng hỏi.
Cẩm Lệ lắc đầu nguầy nguậy, trả lời:
“Tôi không biết! Tôi xin thề là tôi không làm chuyện này!”
Tiêu Thế Tu bất chợt đứng lên rồi lại gần cô ta, cơ thể Cẩm Lệ run rẩy dữ dội, hai mắt mở to nhìn anh.
"Cô có biết hậu quả của người dám khiêu khích tôi là gì hay không?”
Cô ta sợ hãi, trợn tròn mắt. Tiêu Thế Tu giơ tay ra, thư ký Kim bèn đưa cho anh một con dao găm. Cẩm Lệ hét toáng lên rồi lùi lại nhưng đến tường thì không lùi thêm được nữa. Cô ta run lên như cầy sấy, Tiêu Thể Tu vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng không đổi, anh kề con dao lạnh bằng vào mả cô ta, nhếch đôi môi lạnh lẽo nói:
“Nếu tôi rạch một đường lên khuôn mặt này thì sao nhỉ?”
Cẩm Lệ hoảng quả, buột miệng phun ra hết tất cả:
“Tô nói!”
“Là một người phụ nữ đã lên sân thượng của của toà nhà này rồi thả tờ rơi xuống. Tôi...tôi không làm chuyện đó, xin anh hãy tha cho tôi.”
Đúng như những gì mà Tiêu Thể Tu đã nghĩ. “Tên của cô ta là gi?” Anh hỏi.
Cẩm Lệ lắc đầu:
“Cô ta không nói”
Anh buông dao xuống rồi quay trở về ghế ngồi như trước, lúc này Cẩm Lệ mới thở phào một tiếng.
“Chìa khoá của sân thượng chỉ cô mới có, do cô mở cửa cho cô ta nên trong chuyện này cô đừng nghĩ mình không có tội.”
Tiêu Thế Tu dùng ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo Cẩm Lệ, cô ta khóc tức tưởi van xin anh.
“Tôi biết sai rồi! Tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa đâu! Cin anh hãy tha cho tôi lần này đi mà.”
Tiêu Thế Tu chưa từng cho ai cơ hội thứ hai bao giờ, nếu Cẩm Lệ đã động tới người phụ nữ của anh, anh sẽ trả lại cho cô ta gấp trăm lần như thế.
“Muộn rồi”.
Anh vừa nói xong, cửa sổ phía sau lưng đã có hàng ngàn tờ giấy rơi xuống, Cẩm Lệ trợn tròn mắt nhìn, bên dưới sân trường là những hình ảnh của cô ta ăn chơi thác loạn cùng với đàn ông. Chuyện này mà đến tai bố của cô ta thì Cẩm Lệ tiêu đời.
Tiêu Thể Tu rời khỏi phòng đó, mặc kệ tiếng gào thét la khúc của cô ta vang vọng...
Ánh mắt anh chỉ có sự tàn khốc, người còn lại sẽ là Lưu Hạ...