Lão thái thái lo lắng vô cùng, Lâm Chấn Xuyên cùng Lý Đan Hà đứng một bên an ủi bà còn Lâm Phỉ Thúy nở một nụ cười thâm độc…
Ở một căn phòng khác, Lâm Sơ Nguyệt lúc này mới tỉnh dậy, do tác dụng của thuốc mê nên đầu cô rất đau và choáng váng, cơ thể thì rã rời, trước mắt lại tối om, Lâm Sơ Nguyệt phát hiện ra hai tay và hai chân của mình bị trói chặt, mắt cũng bị bịt kín, xung quanh lại không hề có một tiếng động nào…
Lâm Sơ Nguyệt thử cựa quậy xem có thoát được khỏi dây trói không, nhưng cô vừa mới cựa người thì cánh cửa trước mặt đột ngột mở ra.
Khổng Tề Văn vừa bước vào, ánh mắt đã thèm thuồng nhìn qua thân thể người phụ nữ đang nằm trên giường, anh ta tiến lại gần cô hơn, vươn tay ra sờ soạng lên đôi chân thon dài lộ ra sau tà váy.
Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà, cảm giác thật kinh tởm, đúng lúc cô muốn biết hắn ta là ai thì Khổng Tề Văn lên tiếng:
“Lâm Sơ Nguyệt, lần trước cô dám hại tôi một phen, lần này tôi sẽ cho cô nếm mùi vì cô dám động đến tôi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à?”
Giọng nói này?
Là tên khốn Khổng Tề Văn đó sao?!
Dứt lời, hắn ta đã sờ vào bên trong váy cô, Lâm Sơ nguyệt giật mình, xoay người lại một cái.
Hắn ta ngạc nhiên:
“Ồ? Đã tỉnh lại rồi sao?”
“Ư! Ư!”
Khổng Tề Văn cười khẩy một tiếng, rút chiếc khăn nhét ở miệng cô ra.
“Tên khốn! Mau thả tôi ra!”
Lâm Sơ Nguyệt chửi hắn, Khổng Tề Văn không giận dữ mà ngược lại còn cười rất sảng khoái.
“Lâm Sơ Nguyệt à Lâm Sơ Nguyệt, đến lúc này rồi mà miệng lưỡi cô vẫn còn cứng rắn lắm nhỉ? Được thôi, cô cứ chửi đi, nhưng sau đó hậu quả thì cô tự chịu đấy!”
Hắn ta nắm lấy khuôn cằm nhỏ nhắn của cô, ngón tay miết lên làn môi mềm mại, giây tiếp theo đôi môi của hắn đã ập xuống môi cô.
Lâm Sơ Nguyệt buồn nôn kinh khủng, cô dùng hết sức cắn mạnh vào môi hắn, Khổng Tề Văn bị cô cắn đau, hét to một tiếng:
“Á!”
Hắn ta đau đớn ôm lấy đôi môi rớm máu của mình, Lâm Sơ Nguyệt nhỏ toẹt một bãi nước bọt ra đất, cô cảm thấy cực kì ghê tởm, Khổng Tề Văn giận lắm nhưng những hành động kháng cự đó của cô lại khiến cho hắn ta càng hứng thú.
Hắn ta bất ngờ túm lấy tóc cô rồi giật mạnh ra phía sau, Khổng Tề Văn cười lớn, nói:
“Tốt lắm! Cứ phản kháng đi! Cô càng phản kháng thì tôi lại càng thích!”
Khổng Tề Văn vác cô lên vai, đá tung cửa đi ra, Lâm Sơ Nguyệt vùng vẫy cật lực, cô dùng cùi chỏ húc vào lưng hắn nhưng cú húc đó chỉ như gãi ngứa mà thôi. Hắn ta ném cô vào trong một cái lồng, Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào vọng lại, dường như là một đám đông….
Hắn ta đeo mặt nạ rồi lên sân khấu, Khổng Tề Văn vừa mới xuất hiện thì đám đông đã thi nhau hét lên.
“Xin chào tất cả các vị quan khách có mặt tại đây ngày hôm nay! Tôi biết chắc hẳn là các vị đang rất hào hứng và mong chờ món hàng tiếp theo sẽ như thế nào đúng không? Tôi sẽ không nói nhiều mà sẽ để cho các vị tự mình đánh giá! Nào, bây giờ thì xin mời chiêm ngưỡng!”
“Ầm!” . Truyện Kiếm Hiệp
Chiếc lồng sắt dần dần chuyển động, nó được một chiếc dây kéo nâng lên đưa lên sân khấu, đám đông bên dưới nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt liền hú hét điên cuồng, có người đã bắt đầu giơ biển trả giá.
“Một trăm triệu!”
“Hai trăm!”
“Ba trăm!”
“Năm trăm!”
Lâm Sơ Nguyệt co rúm người vào bên trong lồng sắt, thì ra Khổng Tề Văn đem cô làm một món đồ để buôn bán, hắn ta không hề sợ Tiêu gia sao?
“Khổng Tề Văn! Mau dừng lại! Nếu không Tiêu Thế Tu nhất định sẽ không tha thứ cho anh!”
Lâm Sơ Nguyệt hét lên với hắn, nhưng tiếng nói của cô đã bị đám đông bên dưới át mất. Khổng Tề Văn bật cười lớn, liên tục bảo mọi người trả mức giá cao nhất.
“Mọi người hãy nhìn đôi chân của cô ta đi, đúng là một đôi chân dài cực phẩm, thân hình quyến rũ như thế, lại còn xuất thân là tiểu thư khuê các, ngày hôm nay ai mà mua được cô ta thì đúng là quá hời còn gì!”
Bên dưới nghe được càng thêm kích động, mức giá đã được nâng lên hơn một tỷ, Lâm Sơ Nguyệt uất ức cắn cánh môi đến bật máu, không biết có ai còn nhớ tới cô mà cứu cô hay không?
Cô bỗng nhớ đến Tiêu Thế Tu, anh ta liệu sẽ đến cứu cô chứ?
“Mười tỷ!”
Một tấm biển ở gần cuối đột nhiên được giơ lên, thanh âm lạnh lùng dứt khoát ấy lập tức làm đám đông im lặng ngạc nhiên. Bọn chúng có thú vui là chơi gái nhưng bỏ hẳn mười tỷ ra để mua một cô gái thì đúng là quá ngông cuồng rồi!
Khổng Tề Văn không thể nào vui hơn được nữa, anh ta bật cười ha hả:
“Có ai trả giá cao hơn không? Mười tỷ lần một…mười tỷ lần hai…mười tỷ lần ba! Xin chúc mừng! Món hàng này đã thuộc về người đàn ông mặc áo sơ mi đen cuối hàng dãy thứ ba kia!”