“Kết quả xét nghiệm Adn là cha con 99,99%..”
Tiêu Thế Tu không tin vào kết quả này, nhưng bác sĩ Triệu là người quen của anh, ông ta không thể nào lừa dối anh được.
“Bác sĩ Triệu, xét nghiệm lại một lần nữa đi. Đây nhất định không phải là sự thật.”
“Thiếu gia, tôi đã kiểm tra rất kỹ rồi ạ, cậu bé này chính xác là con của anh.”
Anh không tin, gầm giọng đầy giận dữ khiến ông ta hoảng sợ giật mình:
“Tôi bảo ông kiểm tra lại thì kiểm tra đi!”
Bác si Triệu lật đạt đi vào bên trong làm xét nghiệm lại một lần nữa, trong khi đó Bối Bối đang ngồi trên ghế bỗng nhiên ngã xuống đất rồi ngất xỉu.
“Tổng giám đốc!” Thư ký Kim gọi anh, Tiêu Thế Tu quay sang thấy gương mặt của Bối Bối tái mét, bờ môi khô khốc cả lại.
Trong đầu anh bỗng nhiên xẹt qua một ý nghĩ rằng cứ mặc kệ Bối Bối đi, nếu thằng nhóc này biến mất thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thoả, Lâm Sơ Nguyệt cũng sẽ không biết được chuyện này, mà Lưu Hạ cũng chẳng còn cái gì để uy hiếp anh nữa.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt yếu ớt tái nhợt của thằng bé thì đáy lòng anh lại giằng xé cuồn cuộn. Tâm trí anh đấu tranh mãnh liệt, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, hàm răng cũng nghiến lại ken két, cuối cùng khàn giọng thốt lên:
“Mau đưa nó đi kiểm tra đi.”
“Vâng.” Thư ký Kim vội bế Bối Bối chạy đi.
Bác sĩ Triệu kiểm tra cho cậu, đưa ra kết luận:
“Thiếu gia, là do hạ đường huyết nên cậu bé mới ngất xỉu thôi, nguyên nhân có thể là do bị bỏ đói.”
Bỏ đói?
Tiêu Thế Tu nhíu mày, lại đưa mắt ra hiệu cho thư ký Kim, anh ta lập tức đi mua cháo cho Bối Bối, bác sĩ Triệu quan sát sắc mặt lạnh lẽo thâm trầm của anh cũng không đoán được anh đang nghĩ gì, ông ta cũng không dám hỏi, vậy là đành đi ra khỏi phòng.
“Khoan đã.”
Đột nhiên bị gọi giật lại, bác sĩ Triệu quay đầu nhìn anh, Tiêu Thế Tu hỏi:
“Lúc tôi bế nó thấy nó rất gầy, tình trạng này là bị bỏ đói bao lâu?”
Ông ta ngẫm nghĩ sau đó trả lời:
“Dựa theo kết quả kiểm tra chỉ số cơ thể thì cậu bé đang bị suy dinh dưỡng ở cấp độ 2 rồi ạ.”
Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, rốt cuộc trong hai năm qua Lưu Hạ đã làm gì Bối Bối?
“Ông kê giúp tôi thuốc cho nó.” Anh lên tiếng.
Bác sĩ Triệu ngạc nhiên, ban nãy anh dường như vẫn còn chối bỏ kết quả này, vậy mà bây giờ lại quan tâm tới Bối Bối…
Tiêu Thế Tu mặc dù rất căm ghét cô ta nhưng Bối Bối cũng mang trong mình dòng máu của anh, bảo anh bỏ mặc Bối Bối, anh không làm được.
Anh nghĩ tới Lâm Sơ Nguyệt, ngực trái nhói lên từng hồi.
“Sơ Nguyệt…xin lỗi em…”
…