Mục lục
Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thế Tu vừa nhếch môi cười một cái, mấy cô gái xung quanh dường như ngất lịm.

Lâm Phỉ Thuý, Lâm Chấn Xuyên và cả Lý Đan Hà ngỡ ngàng, không tin vào sự thật này.

“Lão thái thái, đây là nhị thiếu gia sao?”

Lý Đan Hà là người lên tiếng đầu tiên, ánh mắt bà ta rơi trên người anh, trong lòng bắt đầu đánh giá.

“Đúng vậy, đây là Thế Tu.” Lão thái thái khẳng định.

“Ồ…nhìn cậu khác quá, suýt chút nữa tôi không nhận ra.” Lý Đan Hà nở nụ cười, đưa tay ra muôn bắt tay anh nhưng Tiêu Thế Tu tảng lờ, coi như không nhìn thấy.

Bà ta ngượng ngùng thu tay lại, lòng tò mò dâng lên, lại tiếp tục hỏi lão thái thái:

“Lão thái thái, lần trước gặp nhị thiếu gia nhìn khác hẳn với bây giờ, phải chăng trong chuyện này có uẩn khúc gì?”

“Tôi đã chữa trị, bây giờ thì khỏi hẳn rồi.” Tiêu Thế Tu trả lời.

“Thì ra là thế…”

Trong lòng Lý Đan Hà âm thầm tiếc nuối, biết trước anh như thế này thì bà ta đã không để Lâm Sơ Nguyệt gả thay cho Lâm Phỉ Thuý rồi.

Lâm Phỉ Thuý tức tối tới gần, ẩn ý buông lời khích bác Lâm Sơ Nguyệt:

“Tiêu thiếu gia, người bên cạnh anh nhìn quen quá, có thể giới thiệu không?”

Anh chưa kịp lên tiếng thì lão thái thái đã cầm ly rượu vang, hất thẳng vào mặt cô:

“Đồ tiện nhân! Ai cho cô đến đây?”

Nước rượu vang nhỏ từng giọt từ khuôn mặt cô xuống chiếc váy, lão thái thái mắng tiếp:

“Đồ mặt dày không biết xấu hổ! Chỉ là một người hầu mà dám xuất hiện ở đây với bộ dạng này hay sao?”

Lâm Phỉ Thuý và Lý Đan Hà không ngờ lão thái thái ra tay không khoan nhượng thế, Lâm Chấn Xuyên nhân cơ hội này cũng đổ thêm đâu vào lửa:

“Lâm Sơ Nguyệt, tao không ngờ mày lại lừa dối tao suốt bao nhiêu năm qua! Mày không phải là con gái của Lâm gia, lại còn trơ tráo âm mưu qua mặt tao để gả vào Tiêu gia, hôm nay có mặt tất cả mọi người ở đây tao phải cho họ thấy bộ mặt thật của mày!”

Lưu Hạ âm thầm cười khẩy, xung quanh xôn xao bàn tán:

“Ôi trời, thì ra là như vậy, cô ta đúng là có lòng dạ ghê gớm…”

“Nhìn bề ngoài cũng xinh đẹp mà lòng dạ độc ác quá…”

Lâm Sơ Nguyệt bình thản đối diện với những lời sỉ nhục đó, cô đã quen rồi, những lời nói đó đã là gì so với nỗi đau mất đi người thân mà cô phải chịu bao nhiêu năm qua?

“Lâm Chấn Xuyên, ông nói đúng lắm, tôi có chết cũng không muốn làm con gái của ông! Nhưng ông cũng đừng quên năm xưa ông như thế nào, mẹ tôi không màng tới sự can ngăn của gia đình để lấy ông, ông ngoại của tôi, cũng chính là Lý Khuynh Ngang một tay gầy dựng nên mọi thứ. Vậy mà ông nhẫn tâm đẩy ông ngoại ngã cầu thang, hại mẹ tôi chết thảm, chiếm lấy tất cả tài sản của Lý gia rồi coi như là của ông! Chắc hẳn mọi người ở đây có người biết Lý Khuynh Ngang chứ?! Những điều tôi nói đều là sự thật, người đàn ông trước mặt này không xứng đáng để tôi gọi là cha!”

Gương mặt của Lâm Chấn Xuyên tái mét, ông ta thẹn quá hoá giận, chỉ ngón tay cái vào mặt Lâm Sơ Nguyệt:

“Láo xược! Mày đừng có ở đây mà lộng ngôn! Ngậm máu phun người!”

“Ha!” Cô cười lạnh:

“Ngậm máu phun người? Ông qua lại với người phụ nữ khác bên ngoài, lại còn có con với bà ta, nuôi tình nhân chưa đủ còn muốn nuôi cả con của tình nhân, hại mẹ và ông ngoại tôi rồi ném tôi lên núi! Lâm Chấn Xuyên, lòng dạ ông đúng là không bằng loài cầm thú!”

Lâm Chấn Xuyên tức đến nỗi cả gương mặt đỏ bừng, Lâm Phỉ Thuý đột ngột lao lên giơ tay tát cho cô một cái thật mạnh.

“Mày dám dùng những lời lẽ bẩn thỉu ấy để sỉ nhục ba của tao sao?!”

“Bảo vệ đâu! Mau lôi con tiện nhân xấc xược này ra ngoài!”

Lâm Phỉ Thuý lớn tiếng gọi bảo vệ, đúng lúc đó một bóng người cao lớn đứng ra chắn trước mặt cô:

“Ai dám lôi cô ấy đi?”

Tiêu Thế Tu lạnh lùng cất tiếng, ánh mắt sắc bén cảnh cáo Lâm Phỉ Thuý, cô ta nhớ tới trước đây từng bị anh dạy dỗ nên bỗng chốc như quả bóng bị xì hơi, miệng lưỡi ngậm lại không phản bác được câu nào.

Tiêu Thế Tu nhìn năm dấu ngón tay đỏ bừng trên gò má cô, lông mày cau nhẹ, anh dịu dàng xoa lên nó:

“Không sao chứ?”

Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, không ngờ cô chợt tiến lên tát lại Lâm Phỉ Thuý:

“Chát!”

Cô ta bị bất ngờ không kịp trở tay, còn loạng choạng suýt ngã.

“Mày…”

Lâm Phỉ Thuý vừa định mở miệng ra thì một cái tát nữa giáng vào má còn lại, ăn hai cái tát, gương mặt của cô ta thậm chí còn sưng lên.

“Mày dám…”

“Lâm Phỉ Thuý, hai cái tát này là quá nhẹ so với những gì mà cô làm với tôi!”

Lý Đan Hà thấy con mình bị đánh, bà ta hùng hổ lao tới nhưng bị Tiêu Thế Tu ngăn cản.

“Bất cứ ai dám đánh cô ấy tôi sẽ không để yên.”

Lý Đan Hà hoảng sợ lùi lại, lão thái thái tức giận nói:

“Thế Tu, cháu nói như thế là sao?”

“Bà nội, cháu không muốn ở đây thêm nữa, cháu xin phép về trước.”

Tiêu Thế Tu lạnh nhạt trả lời, không cần biết lão thái thái nói gì, anh dắt tay cô ra khỏi nơi đó trước ánh mắt sững sờ kinh ngạc của tất cả mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK