“Tiêu Thế Tu đừng làm thế mà, mau thả tôi ra…”
“Sao nào? Không phải em muốn theo hợp đồng sao?”
Anh cắn lên nụ hoa một cái như khiêu khích, Lâm Sơ Nguyệt phút chốc run lên, cảm thấy như có dòng diện chạy dọc sống lưng, cô khổ sở muốn trốn chạy nhưng không được, mà cô càng phản kháng thì càng làm anh kích thích.
Tiêu Thế Tu mặc cho cô chạy đi đâu cũng kéo lại được, cho dù anh bị thương nhưng sức lực trong người không đến mức đến cô cũng không áp chế được. Lâm Sơ Nguyệt vùng vẫy vô tình chạm phải nơi không nên chạm, cả cô lẫn anh đều ngây người trong giây lát.
“A…”
Cô ngượng ngùng đỏ mặt né tránh ánh mắt của anh, đồng tử anh dần tối lại, nháy mắt sau cô đã cảm nhận bên dưới mát rượi.
“Không…anh làm gì thế?”
Chiếc quần nhỏ của cô đã thành hai mảnh nằm lăn lóc dưới đất, cả người hiện tại không còn mảnh vải che thân, Lâm Sơ Nguyệt cuống tới nỗi cái gì trước mắt cũng vơ vào để che lấy người mình.
“Bây giờ mà em còn không?”
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười, cánh môi ấm nóng hạ xuống từng tấc da thịt non mềm của Lâm Sơ Nguyệt, lửa nóng từ trên người anh truyền sang cơ thể cô, đột lên một cảm giác khoái cảm lạ lẫm mà cô không thể nào kháng cự được.
“Ưm…”
Lâm Sơ Nguyệt buột miệng rên lên, ngay lập tức xấu hổ bịt chặt miệng lại, nụ cười trên môi anh càng sâu, Tiêu Thế Tu biết nơi nào là điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, chỉ cần chạm vào nơi đó là cô sẽ bật lên tiếng kêu.
“Không…” Lâm Sơ Nguyệt bị anh trêu đùa, phút chốc cả người mềm nhũn, chỉ có thể phản kháng một cách yếu ớt…
Tiêu Thế Tu hiện giờ như đạn đã lên nòng không thể không bắn, bảo anh dừng lại là điều không thể, Lâm Sơ Nguyệt chỉ mới chớp mắt một cái mà bên dưới cảm nhận được thứ đó của anh đang chậm rãi ma sát bên ngoài, cô sợ hãi liếc mắt nhìn thấy quái thú của anh đang thức tỉnh thì sắc mặt trắng bệch, thất kinh hồn vía…
Vừa mới đi vào anh đã hít sâu một hơi, khoái cảm trào dâng trong mọi tế bào, Lâm Sơ Nguyệt đau đớn nhíu chặt mày liễu, khoé mắt đọng lại nước mắt trong suốt.
“Hức…”
Cô bật khóc, Tiêu Thế Tu thấy thế thì vô cùng xót xa, anh dịu dàng dỗ dành cô:
“Ngoan…bảo bối, thả lỏng chút..”
Thả lòng cái đầu anh ấy!
Cô nhắm mắt vào không thèm nhìn anh, mọi lời nói giờ đây trở thành vô nghĩa, cô cố cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên rỉ nhục nhã này. Ánh mắt Tiêu Thế Tu nhìn cô đầy phức tạp, xen lẫn tình cảm, sự dịu dàng, đau xót… anh ôm chặt lấy cơ thể mềm mại bên dưới thân mình, đôi môi ấm nóng kề sát vành tai cô thủ thỉ:
“Bảo bối, em nhất định không chịu thừa nhận rằng mình thích tôi sao?”
Hai hàng mi cô khẽ run rẩy lay động như cánh bướm, đọng giọt nước mắt trong suốt như giọt sương mai, đôi môi đỏ hồng bị cắn tới nỗi trắng bệch, Tiêu Thế Tu càng nhìn càng cảm thấy đau xót nhưng cô đau một thì anh đau tới mười, người nào yêu nhiều hơn thì đều đau nhiều hơn…
“Anh muốn làm thì nhanh lên đi, nhiều lời làm gì.”
Cô lạnh nhạt nói, xen lẫn là hơi thở hổn hển.
Đáp lại lời nói đó, anh làm đúng như ý cô, mỗi lần đâm vào đều như muốn lấy sạch linh hồn cô, mỗi cú nhấp sâu tới tận cùng, một lúc lâu sau cô cảm thấy đầu óc dần choang váng, hô hấp không thông, tầm mắt cũng mờ dần rồi ngất xỉu.
Tiêu Thế Tu thấy cô bị ngất cũng không buông tha, anh ôm cô ngồi dậy rồi lại bắt đầu luận động, thân thể cô bị anh giày vò không còn chút sức lực nào, Lâm Sơ Nguyệt bám vào vai anh thở dốc, trong lòng nguyền rủa anh hàng vạn lần, lúc nãy cô còn cảm thấy tội lỗi vì khiến anh bị thương nhưng bây giờ tuyệt nhiên không còn chút nào! Giày vò cô đến như vậy, đâu có giống ngừoi bị thương…
Truóc lúc cô ngất đi một lần nữa, chỉ nghe thấy Tiêu Thế Tu khẽ nói bên tai:
“Tôi xin lỗi…”
***
Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống ngồi biệt thự, một bóng hình ngồi trên ghế sô pha có phần cô đơn, khuôn mặt anh chỉ được khắc hoạ qua ánh sáng leo lét từ chiếc điện thoại, nhưng cũng đủ toát lên nét quyến rũ điển trai bội phần.
Đôi mắt anh trong màn đêm rất sắc bén, như xuyên thấu trong đêm đen đâm thẳng vào sống lưng của người đang rình rập trước cửa phòng kia…
“Cạch…”
Khoá cửa xoay tròn một tiếng rồi mở ra, cánh cửa hé ra một chút rồi lại đóng lại, trong bóng tối vang lên từng tiếng loạt sọt như có vật gì đó đang bò dưới đất…