Tiêu Thế Tu mất bình tĩnh nên không khống chế được lực đạo của mình, hai tay bóp mạnh bả vai cô khiến cô đau nhói.
“Tiêu Thế Tu…” Lâm Sơ Nguyệt ngắt lời anh:
“Nếu anh thật sự thích tôi thì đừng ép tôi.”
Ánh mắt cô rất kiên quyết không lay chuyển, nỗi thất vọng trong mắt anh dâng lên, anh buồn bã nhiều hơn là tức giận, lần đầu tiên trong đời cố gắng kiềm chế mà buông cô ra.
“Được.”
Anh hiểu có ép cô thì Lâm Sơ Nguyệt cũng chẳng thích anh, chi bằng cho cô thời gian.
Tiêu Thế Tu hối hận vì mình quá bộp chộp, có lẽ đây không phải là thời điểm phù hợp.
Lâm Sơ Nguyệt đứng lên, dặn dò:
“Anh nghỉ ngơi đi.”
“Em đi đâu?”
“Tôi ra ngoài suy nghĩ một chút.”
Cô kiếm cớ rời đi, cánh cửa đóng sầm lại trước mắt anh, Tiêu Thế Tu hậm hực thả người xuống giường, đôi mắt vô tình liếc qua tấm ảnh để úp trên tủ đầu giường, anh lập tức cầm lên xem… phút chốc như hiểu ra tất cả.
Lâm Sơ Nguyệt đi ra ngoài nhưng tránh được vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa, vừa vặn chạm mặt Amanda, sau chuyện xảy ra lúc nãy cô ta tức lắm mà không làm được gì, ánh mắt gườm gườm lườm Lâm Sơ Nguyệt.
“Này! Đứng lại!”
Amanda gọi giật cô lại nhưng Lâm Sơ Nguyệt coi cô ta như người vô hình, thản nhiên di lướt qua.
Khoé môi Amanda nhếch lên, nói:
“Cô không muốn biết quá khứ của Richard hả?”
Bước chân của Lâm Sơ Nguyệt khựng lại, Amanda biết mình đã thành công, cô ta lại gần cô, ghé sát vào tai cô nói:
“Lúc nhìn thấy cô tôi đã cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì tại sao trên đời này lại có người giống với chị ấy đến vậy, tôi suy nghĩ một chút thì chỉ có một khả năng đó là Richard coi cô như người thế thân của chị ấy mà thôi.”
Đồng tử Lâm Sơ Nguyệt thoáng lay động, tay bên dưới nắm chặt thành nắm đấm, cô tỏ ra bình thản hết sức có thể, đáp lại Amanda:
“Ít nhất thì tôi cũng được ở bên cạnh Tiêu Thế Tu, còn cô ngay cả tư cách là thế thân cũng không được! Tội nghiệp quá!”
“Mày nói cái gì cơ con khốn?! Dám lên mặt với tao à?!”
Amanda giận dữ giơ tai lên muốn bạt tai cô, nhưng chỉ còn cách mặt cô có vài cen ti met thì bị chặn lại.
“Buông tao ra!”
Lâm Sơ Nguyệt bóp chặt cổ tay của cô ta tới mức phát đau, Amanda vùng vẫy không được, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ nhìn cô.
“Muốn đánh tôi sao? Không dễ thế đâu!”
Cô gia tăng thêm lực ở cổ tay Amanda, trúng vào vết bỏng của cô ta làm cô ta đau đớn la lên oai oái. Amanda nước mắt lưng tròng liên tục kêu than:
“Mau thả tay ra!”
Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng nhếch môi:
“Van xin cẩn thận thì tôi sẽ suy nghĩ có nên thả cô ra hay không?”
Amanda không ngờ khẩu khí của Lâm Sơ Nguyệt lớn thế, cô ta chùn bước, sống lưng nổi da gà, thanh âm hạ xuống một nửa so với lúc nãy.
“Thả tôi ra…”
“Không nghe rõ?”
Amanda cắn môi:
“Xin cô hãy thả tôi ra…”
Lâm Sơ Nguyệt lúc này mới hất văng cô ta ra, Amanda mất đà suýt chút nữa thì ôm đất, may mà cô ta bám được vào tường, ánh mắt nhìn Lâm Sơ Nguyệt như kẻ thù.
Cô xoay người bước ra khỏi nơi đó, Amanda nhìn theo đầy căm hận, để xem Lâm Sơ Nguyệt lên mặt được bao lâu!
Đi ra bên ngoài khu vườn thì Lâm Sơ Nguyệt lại chạm trán hai con chó ngao rất dữ tợn của Amanda, chúng chỉ nhìn cô gầm gừ chứ không cắn, cô ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, hai con chó lúc này chậm rãi lại gần rồi hít hít ngửi ngửi.
Có lẽ chúng tưởng là cô là cô gái kia không biết chừng cho nên mới không cắn, Lâm Sơ Nguyệt càng chắn chắn về mối quan hệ giữa Tiêu Thế Tu và cô gái đó rất thân thiết, cả thái độ của Amanda cũng thế, cô ta nhấn mạnh rằng cô chỉ là kẻ thay thế mà thôi. Lâm Sơ Nguyệt cô quyết không chấp nhận làm một kẻ thế thân, cô không muốn Tiêu Thế Tu thích mình chỉ vì cô có khuôn mặt giống với cô gái đó…
Rời bỏ Tiêu Thế Tu?
Liệu anh có chịu buông tay không?
Cô lo anh tự hành hạ bản thân mình, dù gì cô cũng đang nợ anh một mạng, Tiêu Thế Tu không màng nguy hiểm mà cứu cô, Lâm Sơ Nguyệt đúng là có rung động, khi đó cô tưởng mình đã có thể tin tưởng người đàn ông này nhưng cô lại nhìn thấy tấm ảnh anh chụp cùng với cô gái kia.
Bây giờ cô cảm thấy rất rối ren không biết nên làm thế nào, cả lão thái thái nữa, bà rất hy vọng vào cuộc hôn nhân này. Cô và anh biên mất như thế chắc bà lo lắng lắm…
Trong lúc Lâm Sơ Nguyệt đang ngồi suy nghĩ bên dưới thì ở bên ngoài ban công, Tiêu Thế Tu cũng đang lặng lẽ ngắm nhìn cô, ánh mắt anh trầm ngâm, điện thoại trong tay anh bỗng bất ngờ đỏ chuông liên hồi, Tiêu Thế Tu vừa bắt máy, Ôn Húc Khiên đã bắn một loạt như súng liên thanh:
“Cậu đang ở cùng với Amanda hả? Cậu không sao chứ? Nghe cô ta nói cậu bị thương, bên cạnh còn mang theo vợ. Không phải chứ cậu lấy vợ hồi nào vậy sao tôi lại không biết?”
Đáp lại một loạt câu hỏi của anh ta, Tiêu Thế Tu chỉ nói ngắn gọn:
“Tôi không sao.”
“Vậy còn chuyện vợ cậu thì sao? Sao cậu lại gây hấn với Bạch Tư Hàn lúc này chứ?”
Lông mày Tiêu Thế Tu nhẽ nhíu, lạnh nhạt đáp:
“Là hắn bắt người của tôi trước.”
Ôn Húc Khiên há hốc mồm:
“Hắn ta bắt vợ cậu đi hả?”
Tiêu Thế Tu im lặng như thừa nhận.
“Hắn động vào người của tôi thì tôi phải trả lại gấp mười chứ…”