Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

Chương 940: Tiếp tục nhảy dựng lên

Trong khoảng thời gian này, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đều bình yên vô sự.

Về phía Thẩm Diệp Bách, không biết Sở Hạnh Từ đã làm cái gì, nhưng ông ta lại không tiếp tục nhảy dựng lên. Còn Bạch Cẩm Sương, trước đây vì nhà họ Đỗ vu oan cho Đỗ Yến Oanh khiến cho tâm trạng bà ta có chút tồi tệ, và bị Mặc Tu Nhân nhìn ra được, Mặc Tu Nhân đã dở thủ đoạn để làm cho nhà họ Đỗ khốn khổ và không bao giờ dám nói linh tinh.

Mặc Tu Nhân khẽ thở dài với Bạch Cẩm Sương, tâm trạng của Bạch Cẩm Sương đã tốt hơn nhiều rồi.

Chỉ có điều, dạo này cô ấy rất mệt và dễ kiệt sức, cứ như ngủ một giấc dài không tỉnh. Hai ngày trước, cô đã đến bệnh viện khám nhưng không có vấn đề gì cả, bác sĩ nói rằng chắc là do thời tiết quá nóng. . đam mỹ hài

Bạch Cẩm Sương không để tâm, chỉ có điều, cô ấy thực sự càng ngày càng mệt, còn chưa đến giờ tan làm mà cô ấy đã cảm thấy kiệt sức không còn muốn làm việc nữa.


Cô thu dọn bàn làm việc, đứng dậy định đến tập đoàn

Tần Thị tìm Mặc Tu Nhân. Trên đường đi, Bạch Cẩm Sương luôn có cảm giác có người theo dõi mình, cô nhìn vào kính chiếu hậu mấy lần nhưng không phát hiện ra manh mối gì, cảm giác kỳ lạ này kéo dài cho đến cô đến tập đoàn Tần Thị mới biến mất.

Khi đến tập đoàn Tần Thị, cô gái ngồi ở quầy lễ tân giờ đây cũng đã quen Bạch Cẩm Sương, lập tức gọi điện thoại cho Triệu Văn Vương: "Trợ lý Triệu, cô Bạch đến rồi!"

Ngay khi Triệu Văn Vương nhận được điện thoại, anh ta lập tức đi xuống dưới lầu.

Khi Bạch Cẩm Sương đi từ cửa vào thang máy, Triệu Văn Vương đã đi xuống dưới rồi.

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cậu ta, hơi ngẩn ra: "Tôi có thể tự mình đi lên được, dù sao cũng không có ai cản tôi, anh vội vàng chạy xuống như vậy làm gì!"

Triệu Văn Vương mỉm cười: “Vẫn là tôi nên đích thân xuống đón cô, không thì Tổng giám đốc Mặc lại không vui Bạch Cẩm Sương nhếch môi nói: "Anh ấy lúc nào chả không vui, kệ anh ấy đi!"

Triệu Văn Vương cười không nói gì nữa, Bạch Cẩm Sương thì có thể nói kệ Tổng giám đốc Mặc, nhưng anh ta thì không thể!

Tuy rằng quan hệ của hắn với Mặc Tu Nhân là bạn bè từ rất lâu rồi, tuy nhiên với một số vấn đề cần chú ý giữa cấp trên và cấp dưới, anh ta vô cùng cẩn thận, nếu không thì, cái chức trợ lý này của anh ta cũng không thể làm được lâu năm đến vậy.

Bạch Cẩm Sương và Triệu Văn Vương lên đến trên phòng, Triệu Văn Vương đã rút lui. Vừa rồi Triệu Văn Vương vội vã xuống lầu như vậy, còn chưa kịp thông báo với Mặc Tu Nhân thì Bạch Cẩm Sương đã đến rồi!

Bạch Cẩm Sương đến trước cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn từ phía sau, một người đàn ông đang chăm chú ngồi làm việc, vốn dĩ cô muốn cho Mặc Tu Nhân một bất ngờ.

Kết quả, nhìn cảnh bàn tay của Mặc Tu Nhân đang ký tên anh như rồng bay phượng múa trên tờ tài liệu mà trong giây lát cô đã đờ người ra.

Quả nhiên người đàn ông làm việc một cách chăm chú thật sự rất đẹp trai. Bạch Cẩm Sương còn chưa tỉnh lại thì Mặc Tu Nhân đã liếc nhìn cô trước rồi.

Anh không nhịn được bèn cong môi nói: “ Đã đến rồi thì vào đi, sao cứ đứng ngây người ra ở đó vậy!” Bạch Cẩm Sương cười một cách ngô nghê, đẩy cửa bước vào: “Em cứ muốn đứng ở đây đấy, không được à!”

Cô không thèm nói với Mặc Tu Nhân, cô vừa mới chết lặng ở đó! Thật là mất mặt quá!

Mặc Tu Nhân không hiểu hết được những suy nghĩ cẩn thận này của cô, anh vừa lật tài liệu, vừa nói: “Sao em tan làm sớm vậy?”

Bạch Cẩm Sương đi tới, ngồi lên ghế sô pha rồi nói: “Em hơi mệt, với tư cách là sếp, em tự xin nghỉ sớm!”

Nghe vậy, biểu cảm của Mặc Tu Nhân có chút lo lắng: “Em lại mệt nữa à? Không được, anh phải đưa em đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa

Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Nhưng, mấy ngày trước chẳng phải bác sĩ nói em không sao rồi sao? Chúng ta cứ kiểm tra như vậy, chắc cũng chẳng ra bệnh gì đâu!”

Mặc Tu Nhân cau mày lại: “Vậy thì em nghỉ ngơi vài ngày đi, đừng đi làm nữa, sức khỏe quan trọng hơn!

Bạch Cẩm Sương thấy anh ta lo lắng như vậy, không nhịn được cười: "Được rồi, anh đừng lo, nếu em thật sự mệt, chắc chắn sẽ không dại gì mà vẫn cứ tiếp tục đi làm, chẳng phải hôm nay em nghỉ làm sớm để đến tìm anh đây sao!”

Mặc Tu Nhân nghe cô nói vậy, mới thở phào nhẹ nhõm. Bạch Cẩm Sương nói: “Em không làm phiền anh làm việc nữa, chiều nay anh...không có việc gì quan trọng chứ?”

Mặc Tu Nhân nhìn cô và nói: “Anh có hẹn người dự định bàn chút chuyện!” Bạch Cẩm Sương há hốc mồm nói: “Vậy không phải là em đang làm phiền anh rồi sao?”

Mặc Tu Nhân cười nói: “Em cũng đã đến rồi, giờ nói thì chẳng phải là muộn rồi sao? Hơn nữa, người hôm nay anh hẹn, em cũng quen đó, đợi lát nữa em có thể đi cùng anh qua đó!”

Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên nói: “Ai vậy?”

Cô ấy không quen biết nhiều các đối tác của tập đoàn Tần Thị, lẽ nào trước đây đã từng gặp ở buổi tiệc, chỉ có điều cô ấy không biết thân phận của đối phương sao?

Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương mở to mắt với vẻ mặc hiếu kì liền không nhịn được cười: “Là Phó Cảnh Xuyên!” Bạch Cẩm Sương lần này thực sự đã bị làm cho kinh ngạc: “Phó Cảnh Xuyên?”

Mặc Tu Nhân gật đầu, cũng không thừa nước đục thả câu: “Đúng vậy, chính là anh ta đó, lúc trước không phải anh ta ở buổi lễ đính hôn của Sở Hạnh Từ, chủ động lên trên giúp em một lần sao, ân tình này, anh đã ghi nhớ. Vì vậy về việc lựa chọn nhà cung cấp vật liệu tiếp theo của tập đoàn Tần Thị anh dự định sẽ cho anh ta một cơ hội, miễn là vật liệu xây dựng của công ty anh ta tốt, anh bằng lòng cho anh ta cơ hội này!”

Bạc Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, mắt sáng lên: “Vì vậy đây là anh muốn giúp em trả ơn sao?” Mặc Tu Nhân cong môi trả lời: “Em nói xem?”

Bạch Cẩm Sương chớp mắt, khóe mắt ánh lên nụ cười: “Em cảm thấy là như vậy!” Mặc Tu Nhân nở nụ cười: "Không giúp em trả ơn, lẽ nào để em lấy thân báo đáp?”

Bạch Cẩm Sương biết rằng Mặc Tu Nhân đang cười lớn, liền không nhẫn nhịn lườm anh: “Vậy thì anh đừng trả ơn nữa đi, để em lấy thân báo đáp đi!”

Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái: “Em dám?” Bạch Cẩm Sương cong môi: “Anh muốn thử không?” Mặc Tu Nhân thở dài bất lực: “Em ngoan ngoãn một tí đi!"

Bạch Cẩm Sương đang muốn nói tiếp, đột nhiên cảm thấy khỏe mắt giật giật, cô bất giác nhớ lại cảm giác có người theo dõi lúc vừa rồi khi trên đường đến đây.

Giọng điệu cô bỗng thay đổi, cô hỏi: “Mặc Tu Nhân, lúc trước anh cho người đi theo em, giờ còn theo nữa không?”

Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Chuyện này, vẫn luôn là do Mặc Ngôn sắp xếp, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Anh chưa ra lệnh, chắc không lơ là đâu, để anh gọi điện hỏi xem!”

Nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy, Bạch Cẩm Sương lắc đầu nhẹ: “Không sao, anh đừng hỏi nữa, mấy hôm nay em cứ cảm thấy có gì đó là lạ, chắc là do em nghĩ nhiều quá rồi!”

Mặc Tu nhân nhìn cô một cái rồi nói: “Những chuyên như vậy không thể lơ là được đầu

Bạch Cẩm Sương gật đầu, vừa mới nói, điện thoại đã kêu lên rồi.

Bạch Cẩm Sương nhận điện thoại: "Alo.. “Chào cô, đây là biệt thự của nhà họ Tống, là như vậy, hôm nay phu nhân không khỏe, cô xem có thời gian qua thăm bà ấy được không?”


Bạch Cẩm Sương nghĩ đến cái giật mạnh ở khóe mắt vừa rồi, trong lòng bỗng có chút lo lắng: “Nghiêm trọng không?”


Đầu dây bên kia nói: “Hay là cô nên qua đây xem đi, phu nhân nói rõ muốn gặp cô!”


Bạch Cẩm Sương đáp: “Được, cô nói với mẹ tôi một tiếng, tôi sẽ qua ngay đây!” Một thời gian trước, sau khi cánh tay của Tổng Đình Nguyên bị thương, ông ấy ở chỗ của Đỗ Yến Oanh vài ngày, sau đó, khi Tổng Đình Nguyên nhìn thấy thái độ hời hợt của


Đỗ Yến Oanh đối với mình, ông đã đề xuất muốn đến biệt thự nhà họ Tống dưỡng thương. nhà họ Tống làm nghề thiết kế và kinh doanh đồ trang sức từ bao đời nay, họ tự cho mình là một gia đình danh giá, biệt thự nhà họ Tống được xây dựng ở một khu vực phát triển mới tại núi Minh Thanh, ở đó ít người nhưng phong cảnh rất đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK