Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

Chương 838: Hơi say

Bạch Cẩm Sương biết Vân Yến không muốn nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh nên lúc cô đi tìm Mặc Tu Nhân cũng không dẫn cô ấy theo.

Cho đến tận khi du thuyền đến điểm cuối là thành phố Trà Giang, Bạch Cẩm Sương mới đến gặp Mặc Tu Nhân.

Hai người ra bên ngoài, Triệu Văn Vương đã chờ ở bến tàu từ sớm.

Sau khi lên xe, Mặc Tu Nhân dựa vào Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương còn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh.

Cô hỏi: “Anh uống nhiều rượu lắm sao?”

Mặc Tu Nhân giơ tay lên trên rồi tự ngửi: “Nồng lắm à? Sau khi uống rượu anh còn tắm lại một lần đấy!” Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Chỉ ngửi thấy chút mùi rượu mà thôi, không sao cả!”


Mặc Tu Nhân gật đầu, nhớ tới Sở Tuấn Thịnh, không nhịn được, bèn kể: “Lần đầu tiên anh thấy có người có thể thi uống rượu với anh đó, anh thấy dáng vẻ của Sở Tuấn Thịnh giống như là muốn uống chết trên du thuyền vậy!

Đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương nghe thấy Mặc Tu Nhân nói chuyện với giọng điệu như vậy, bật cười: “Có lẽ do tâm trạng anh ta không tốt, hình như cho rằng... Vân Yến sẽ không thích anh ta!”

Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, không kìm được bèn quay đầu hôn lên lỗ tại Bạch Cẩm Sương: “Theo anh thấy, anh ta tự làm tự chịu!”

Bạch Cẩm Sương đẩy anh: “Đừng có làm bậy!”

Mặc Tu Nhân lại lên hôn má Bạch Cẩm Sương: “Ừ, thì không làm bậy! Em vẫn là tốt nhất!” Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười: “Sao em lại cảm thấy dường như anh hơi say rồi đó!” Mặc Tu Nhân lắc đầu: “Anh không có say, tối nay em định về đâu?”

Bạch Cẩm Sương nghe giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh, đáy lòng khẽ run lên: “Đương nhiên là về nhà em, mẹ em còn ở nhà đấy!”

Giọng điệu của Mặc Tu Nhân đầy tủi thân: “Không thể về nhà anh sao? Nhà anh ở đối diện nhà em mà!”

Bạch Cẩm Sương không nhịn bật cười: “Chờ... qua thời gian này, cả hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm, rồi chúng ta dọn về ở cùng nhau!”

Con người Mặc Tu Nhân lóe lên: “Ý của em là... Đến khi giải quyết xong chuyện Tần Vô Đoan giả mạo kia rồi sẽ để anh về nhà nhận bố mẹ, xóa bỏ khúc mắc của họ, sau đó ăn bữa cơm với dì Đỗ đúng không?”

Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đúng rồi, ý của em là vậy!”

Mặc Tu Nhân nhắm mắt, nhịn không được ôm eo

Bạch Cẩm Sương: “Được, anh sẽ đẩy nhanh tốc độ xử lý chuyện này! Để chúng ta được ở chung thật sớm

Bạch Cẩm Sương cười, không nói thêm gì, Triệu Văn Vương thì vẫn im lặng đảm nhiệm trách nhiệm lái xe,

Đột nhiên Mặc Tu Nhân mở mắt: “Vậy sau bữa cơm đó chúng ta sẽ có thể tái hôn, đúng không?”

Bạch Cẩm Sương hé mắt, thấy đôi mắt Mặc Tu Nhân được ánh đèn bên ngoài chiếu rọi trở nên sáng ngời, cô gật đầu: "Ừ, đến lúc đó chúng ta lại đến ủy ban đăng ký kết hôn!”

Mặc Tu Nhân ôm chặt Bạch Cẩm Sương, trọng giọng nói có phần run rẩy: “Em yêu, anh rất vui!”

Mặt Bạch Cẩm Sương lập tức đỏ ửng lên, Triệu Văn Vương còn lái xe ở trước đó! Người này...

Xe nhanh chóng chạy đến dưới chân tòa nhà, đột nhiên Bạch Cẩm Sương nhớ buổi sáng Sở Hạnh Từ đã tìm Mặc Tu Nhân để nói chuyện riêng, cô có hơi tò mò: "Sáng nay lúc chúng ta ở boong tàu, Sở Hạnh Từ tìm anh làm gì vậy?”

Đột nhiên Mặc Tu Nhân duỗi tay bóp nhẹ cắm Bạch Cẩm Sương, đè cô lên cửa xe rồi hôn môi cô, trong giọng nói có hơi không vui: “Em quan tâm cậu ta nhiều thế?” Bạch Cẩm Sương không biết phải nói sao, cô oan uống quá mà.

Cô nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là em thấy tò mò, hơn nữa... Em thấy Thẩm Đinh Nhiên thích Sở Hạnh Từ, hôm nay cô ấy còn kể em nghe một chuyện, nếu em đoán không lầm thì theo cách nói của cô ấy, bố mẹ cô ấy đã khiến Sở Hạnh Từ tổn thương. Tệ hơn, đó là tổn thương không thể bù đắp, em thấy tò mò, Sở Hạnh Từ là con nuôi của nhà họ Thẩm, thế rốt cuộc nhà họ Thẩm đã làm gì khiến anh ấy bị tổn thương, em chỉ nhớ lại rồi hỏi chút mà thôi!”

Con người Mặc Tu Nhân chợt lóe, bố mẹ nhà họ Thẩm làm con nuôi Sở Hạnh Từ tổn thương? Anh thật sự chưa từng nghe chuyện này,

Anh hỏi lại Bạch Cẩm Sương: "Sao em biết Thẩm Đinh Nhiên thích Sở Hạnh Từ, bọn họ chính là anh em trên danh nghĩa đó!”

Bạch Cẩm Sương mím môi: “Cũng đâu phải ruột thịt, hơn nữa... Em nghe nói trên pháp luật Sở Hạnh Từ cũng không phải là anh em với Thẩm Đinh Nhiên!”

Mặc Tu Nhân nhéo vành tại cô, cảm giác mềm mại thật thoải mái: "Sao em biết được?” Bạch Cẩm Sương thấy hơi xấu hổ: “Lúc nói chuyện phiếm hôm nay em nghe Vẫn Yến nói!” Nhà họ Vân là nhà giàu có lâu đời của thành phố Trà Giang, vì thế mới biết không ít bí mật trong giới.

Mặc Tu Nhân ngẫm nghĩ, nói: “Anh có thể hiểu vì sao nhà họ Thẩm lại đề phòng Sở Hạnh Từ, dù sao giao một khối tài sản khổng lồ như vậy cho anh ta quản lý, mà anh ta không phải con ruột, nhưng mà nhà họ Thẩm còn một đứa con gái ruột mà. Cho nên chuyện này có hơi kỳ lạ, chẳng qua... Em còn chưa trả lời anh chuyện Thẩm Đinh Nhiên thích Sở Hạnh Từ là do chính miệng Thẩm Đinh Nhiên nói cho em biết à?”

Bạch Cẩm Sương lập tức lắc đầu: “Sao lại thế được? Là do em đoán!”

Mặc Tu Nhân có hơi kinh ngạc: “Đoán?”

Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Nếu như thích một người, thì họ sẽ thường nhìn chằm chằm đối phương, nếu anh để ý sẽ phát hiện, ánh mắt Thẩm Định Nhiên luôn dõi theo Sở Hạnh Từ, em phát hiện ra chuyện đó!”

Bạch Cẩm Sương cảm thấy mình đã rất cẩn thận, nhưng mà cô vừa nói xong, Mặc Tu Nhân không vui: Vì sao em lại nhìn cô ta?" . ngôn tình ngược

Hơn nữa, còn nhân tiện nhìn cả Sở Hạnh Từ.

Bạch Cẩm Sương: "... Anh có thể chú ý vào điểm chính đi được không?”

Mặc Tu Nhân nói: “Anh chú ý điểm chính rồi đó em nói thích một người thì ánh mắt sẽ luôn dõi theo người đó. Vậy vì sao ánh mắt em lại dõi them Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ mà không phải là anh?”

Bạch Cẩm Sương sững sờ: …………

Vậy là cô đã tự mình đào hố, rồi tự nhảy xuống hố chôn mình, đúng không?

Cô không nên kể chuyện này cho Mặc Tu Nhân nghe, vốn dĩ cô không nên kể chuyện của Thẩm Đinh Nhiên với người khác, nhưng mà cô nghĩ Mặc Tu Nhân không phải là “người khác” nên mới kể, không ngờ rằng điểm cần chú ý chính của anh chàng này lại khác xa người bình thường.

Cô... không muốn nói thêm một câu nào nữa!

Triệu Văn Vương ăn cơm chó suốt cả đoạn đường, khó khăn lắm mới tới được dưới tòa nhà, lập tức nói: “Tổng giám đốc Mặc, cô Bạch, đã tới rồi, tôi đi trước! Xe dừng rồi a!"

Mặc Tu Nhân “Ừ” một tiếng: “Cậu về trước đi.”

Triệu Văn Vương như được tha tội, lập tức chạy đi.

Bạch Cẩm Sương cũng muốn xuống xe, nhưng mà bị Mặc Tu Nhân kéo lại. Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, hơi giãy giụa: “Anh định làm gì?"

Mặc Tu Nhân ôm cô từ phía sau: “Không phải lúc nãy em không thích Triệu Văn Vương ngồi trên xe sao bây giờ cậu ta không còn nữa rồi!”

Bạch Cẩm Sương không biết nên nói sao: “Không phải em không thích có mặt anh ta, em là muốn anh chú ý khi có mặt người khác thì phải nghiêm túc!” Môi Mặc Tu Nhân dán lên sau gáy Bạch Cẩm Sương, khiến Bạch Cẩm Sương nhịn không được mà run lên.

Anh nói: “Anh không nghiêm túc sao? Sao anh cảm thấy mình rất nghiêm túc, hơn nữa. Bãi đỗ xe tối như vậy... Em yêu, em cảm thấy thích hợp hay không...

Bạch Cẩm Sương lập tức đỏ mặt, ngắt lời anh: "Không thích hợp!”

Mặc Tu Nhân thấy cô gấp gáp như vậy, lập tức cười ra tiếng: “Anh muốn hỏi em là thích hợp hôn tạm biệt hay không, dù sao lát nữa lên lầu hôn bị dì Đỗ nhìn thấy sẽ không tốt, hay là em muốn lên lầu thử?”


Bạch Cẩm Sương thẹn quá hóa giận, quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Là anh cố ý, vừa rồi do anh không chịu nói rõ!"


Mặc Tu Nhân cười nói: “Đúng vậy, do anh không nói rõ, nhưng mà, nếu như anh nhớ không lầm là do em ngắt lời anh, không phải sao?”


Bạch Cẩm Sương quay người lại, bị Mặc Tu Nhân ôm vào trong ngực, cô nhìn Mặc Tu Nhân: “Có hay không đều không quan trọng!”


Cô nói xong, đột nhiên tập kích hôn lên môi Mặc Tu Nhân một cái, sau đó có hơi đắc ý: “Được, hôn tạm biệt xong rồi, chúng ta đi được rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK