Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

Chương 447: Nhớ nhung vương vấn mãi không quên

Chỉ một câu nói này của anh ấy thôi đã khiến trái tim của Tống Ngọc Tiên tan nát. Cô ta đưa tay ra dụi dụi mắt: "Tần Vô Đoan, anh thật độc ác. Anh đừng ép em”.

Sắc mặt Tần Vô Đoàn lạnh như băng: “Tôi không ép buộc cô, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”

Tống Ngọc Tiên đau lòng đến nỗi nhắm mắt lại: “Được, em sẽ buông tha cho anh và cũng coi như là tự buông tha cho chính mình. Em có thể đồng ý với anh sẽ hủy hôn ước trong hòa bình, nhưng... anh phải giúp em làm một việc”

Tần Vô Đoạn kiên quyết không chịu cưới cô ta, nếu cuộc hôn nhân này không thể giữ được thì ít nhất cô ta cũng không thể mất đi thân phận con gái rượu của nhà họ Tống.

Tần Vô Đoàn thở phào nhẹ nhõm: “Là chuyện gì?"

Tống Ngọc Tiên hít sâu một hơi, cô ta mở to mắt nhìn Tần Vô Đoan: “Nếu anh giúp em đưa Quý Nhiên ra khỏi nhà tù thì em sẽ đồng ý hủy bỏ hôn ước”


Tân Vô Đoan hơi sửng sốt khi nghe thấy tên Quý Nhiên.

Anh ấy biết rất rõ ràng và chi tiết toàn bộ quá trình Quý Nhiên hãm hại Bạch Cẩm Sương. Vậy mà bây giờ Tống Ngọc Tiên lại muốn anh ấy giúp một kẻ điên như vậy ra khỏi nhà tù sao?

Đưa cô ta ra ngoài để làm gì? Để cô ta tiếp tục đối phó với Bạch Cẩm Sương ư?

Tần Vô Đoan không thể làm những chuyện như vậy được, anh ấy không hề nghĩ ngợi liền lạnh lùng từ chối: “Không được, cô ta là người đã làm hại đến Cẩm Sương, tôi không thể để cô ta ra ngoài được”

Tống Ngọc Tiên không ngờ Tần Vô Đoàn lại từ chối một cách thẳng thừng như vậy.

Vẻ mặt của cô ta cũng lạnh nhạt hằn: “Nếu đã thế này thì Tần Vô Đoạn à, anh cũng đừng trách em nói năng lung tung trước mặt dì”

Tân Vô Đoạn căng thẳng, giọng nói của anh ấy lạnh lùng đến đáng sợ: “Cố định làm gì?

Tống Ngọc Tiên đã hoàn toàn làm vỡ chiếc lọ, cô ta không có gì đáng nói nữa mà chỉ cười một cách hờ hững: “Đương nhiên là... phải nói cho dì biết anh thích Bạch Cầm Sương đến nhường nào rồi. Thậm chí anh đã vì cô ta mà mới đồng ý kết hôn với em. Bây giờ, cho dù cô ta đã trở thành em dâu của anh rồi mà anh vẫn nhớ nhung vương vấn mãi không quên”.

Trong thoáng chốc, vẻ mặt của Tần Vô Đoạn trở nên đáng sợ, anh ấy vỗ bàn nói: “Tống Ngọc Tiên, cô đừng ép tôi phải đối phó với cô”.

Tống Ngọc Tiên vừa hận vừa giận nói: “Vậy anh cứ đối phó với em đi. Em sẽ cho dù biết hai đứa con trai của dì ấy cùng thích một người phụ nữ, xem dì ấy còn có thể dùng túng cho người phụ nữ để tiện như Bạch Cẩm Sương hay không?

Tần Vô Đoan ngẩng phắt đầu lên, anh ấy đã tức giận đến cực điểm. Anh ấy nhìn Tổng Ngọc Tiên mà sắc mặt lộ ra vẻ u ám: “Tống Ngọc Tiên, cô có tin hôm nay tôi sẽ không cho cô ra khỏi cánh cửa này hay không?”

Tần Vô Đoàn là người nho nhã lịch sự. Từ nhỏ đến lớn tính tình của anh ấy đã được mọi người ca tụng.

Nếu không, sau khi biết được Bạch Cẩm Sương không thích anh ấy thì anh ấy sẽ không kịp thời tỉnh táo lại mà từ bỏ mọi kể hoạch trước đó đối với Mặc Tu Nhân. Sau đó anh ấy đã hạ quyết tâm lùi lại một bước và âm thầm bảo vệ cho cô.

Nhưng Tống Ngọc Tiên chưa từng nhìn thấy Tần Vô Đoạn tức giận như vậy bao giờ. Vẻ mặt của anh ấy rất đáng sợ, giống như Tổng Ngọc Tiên dám nói hươu nói vượn thì chắc chắn anh ấy sẽ không để cô ta thoát ra khỏi chỗ này.

Ánh mắt của Tống Ngọc Tiên đỏ hoe, cô ta nhìn chằm chằm Tần Vô Đoan rồi đột nhiên bật khóc: “Tần Vô Đoan, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em luôn luôn nhượng bộ anh, còn anh đã bao giờ nhượng bộ em chưa? Em sẽ không bao giờ nói ra những chuyện như vậy đâu. Nếu em muốn nói thì sao mỗi lần đến nhà mấy người em lại không nhắc đến trước mặt dì chứ? Em chỉ muốn anh giúp em vì em đang gặp chuyện khó khăn. Em cầu xin anh hãy giúp em. Coi như chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả chút tình cảm ấy mà anh cũng không thể dành cho em được sao?”

Tống Ngọc Tiên chưa bao giờ khóc như thế này trước mặt Tân Vô Đoan. Cô ta khóc giống như bị ông trời sai khiến, toàn thân đau buồn đến mức sụp đổ hoàn toàn.

Khi Tống Ngọc Tiên nói điều này thì dường như cơn tức giận của Tần Vô Đoan tan biến ngay lập tức.

Anh ấy nhíu mày: “Không phải là tôi không muốn giúp cô, mà là tôi rất ghét Quý Nhiên. Loại người như cô ta không làm người tốt mà chỉ làm người xấu thôi. Cho dù cô ta được thả ra thì cuối cùng cũng sẽ hại người khác. Để cho cô ta ở trong đó cải tạo không phải tốt hơn sao?”

Tổng Ngọc Tiên ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Tần Vô Đoan, nước mắt của cô ta lã chã tuôn rơi như những hạt ngọc bị đứt đoạn.

Sao cô ta lại không biết lời nói của Tần Vô Đoan có lý chứ, nhưng không phải cô ta muốn cứu Quý Nhiên. Thật sự cô ta không hề quen biết Quý Nhiên, cô ta cũng chỉ là bị đẩy đến tình thế tuyệt vọng mà thôi.

Tổng Đình Nguyên đã nhận lại con gái ruột của ông ta, Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa bức ép cô ta khiến cô ta cảm thấy bản thân không có lối thoát. Cô ta không còn cách nào khác nữa.

Tổng Ngọc Tiên đau đớn đưa tay che mắt lại: “Anh đi đi, Tân Vô Đoan. Em muốn ở một mình”

Vẻ mặt của Tần Vô Đoan vô cùng phức tạp, anh ấy liếc nhìn cô ta rồi đứng dậy rời đi không chút lưu luyến.

Tống Ngọc Tiên đau khổ ôm cánh tay, cô ta nằm vật ra bàn khóc lóc thảm thiết.

Trang sức Hằng Vinh.

Ngay sau khi ký hợp đồng với khách hàng, Bạch Cẩm Sương đã nảy ra cảm hứng và lên kế hoạch về bản thảo thiết kế.

Kết quả là cô nhận được một cuộc gọi lạ. “A lô, xin hỏi ai vậy ạ?” Bạch Cẩm Sương nói. Bên kia khẽ cười: "Cô là Bạch Cẩm Sương phải không?” Bạch Cầm Sương gật đầu: “Là tôi đây, không biết là ai vậy ạ.”

Giọng nói bên kia nhẹ nhàng như gió xuân: "Tôi là Tổng Đình Nguyên”

Lập tức Bạch Cẩm Sương nghĩ ngay đến chương trình “phụ nữ thích làm đẹp” trước đó. Sau khi bên kia biểu diễn xong tiết mục của họ thì đã hỏi tuổi của cô.

Cô mấp máy môi: “Hóa ra là ông Tổng, xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì không ạ?”.

Tổng Đình Nguyên nói: “Là như vậy, tối thứ sáu tuần này tôi định tổ chức một buổi tiệc tại nhà. Tôi cảm thấy cô và tội rất có duyên với nhau nên muốn mời cô đến nhà chơi. Không biết cô có thời gian hay không nhỉ?”.

Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên há hốc miệng: “Hả? Mời tôi đi dự buổi dạ tiệc sao?”.

Tổng Đình Nguyên gật đầu, do dự một giây rồi ông ta cũng nói sự thật: “Đó là bữa tiệc nhận lại người thân của con gái tôi. Không phải trước kia tôi đã hỏi tuổi của cô và biết rằng mình đã nhận nhầm người rồi sao? Lần này tôi đã tìm thấy con gái ruột của mình rồi nên tôi mới nhớ đến cô. Bởi vậy tôi mới muốn mời cô đến tham gia buổi dạ tiệc này. Cô... sẽ đến chứ?”

Bạch Cầm Sương suy nghĩ một chút: “Đến lúc đó nếu có thời gian thì tôi sẽ tới. Cảm ơn ông Tống đã mời ạ”

Tổng Đình Nguyện cười: “Cái này không có gì phải cảm ơn cả. Vậy tôi sẽ không làm phiền cô nữa”

Bạch Cẩm Sương cúp điện thoại, trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó hơi lạ lùng. Tổng Đình Nguyên đã tìm được con gái ruột của ông ta và tự nhiên ông ta lại mời cô đến dự buổi dạ tiệc nhận lại người thân.

Sau khi tan làm, Bạch Cẩm Sương liền đề cập chuyện này với Mặc Tu Nhân. Ngay cả Mặc Tu Nhân cũng rất ngạc nhiên: “Tại sao ông ấy lại muốn mời em nhỉ?”.

Trong chương trình lần trước, Bạch Cẩm Sương đã nói với Tổng Đình Nguyên về tuổi của cô khi ông ta hỏi đến. Cô nói: "Có thể ông ấy thấy rằng em trông hơi giống vợ của ông ấy, vì vậy sau khi ông ấy tìm thấy con gái ruột thì muốn em đến chứng kiến”

Mặc Tu Nhân hơi cau mày khi nghe suy đoán của Bạch Cẩm Sương.

Anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Tối hôm đó, hai chúng ta cùng nhau đến đi”

Bạch Cẩm Sương kinh ngạc nhìn anh: “Anh cũng muốn đi sao?”.

Mặc Tu Nhân có vẻ như không được tự nhiên cho lắm: “Vốn dĩ anh không muốn đi, nhưng nếu em muốn đi thì anh sẽ lo lắng không an tâm để em đi dự tiệc một mình. Anh sẽ đi cùng với em. Ngày đó, bố mẹ anh cũng sẽ đi”.


Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt, đột nhiên phản ứng lại: "Ồ, nhà anh cùng nhà họ Tổng có mối quan hệ rất tốt đó”


Mặc Tu Nhân giải thích: "Không phải gia đình anh có mối quan hệ tốt với nhà họ Tống mà là vì mẹ anh và vợ của Tổng Đình Nguyên là bạn thân của nhau. Họ có mối quan hệ rất tốt”.


Bạch Cầm Sương vô cùng tò mò về chuyện của Tổng Đình Nguyên: “Còn vợ của ông Tống thì sao?”


Mặc Tu Nhân chớp chớp mắt: “Từ khi mất đi đứa con gái ruột, cảm xúc của dì Đỗ Yến Oanh đã mất kiểm soát. Cuối cùng, dì ấy để lại lời nhắn lại rồi rời khỏi nhà họ Tống đi tìm con gái. Mấy năm nay không có tin tức gì. Không biết chú Tống đã thông báo tin tức rằng đã tìm được con gái thì dì ấy có nhìn thấy rồi sẽ trở lại nhà họ Tống một lần nữa hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK