Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Kim Thư: “Cẩm Sương, nói thật, lúc ấy tớ cũng có loại cảm giác này, chúng tớ đúng là đi chúc mừng sinh nhật, nhưng có điều lại không nói được với mẹ của Vân Thành Nam một lời! Vả lại, cậu nhìn Vân Thành Nam xem, có phải là rất giống một người con hiếu thuận không!”

Tề Bạch Mai: “Làm sao bây giờ, tớ có dự cảm rằng việc tớ gặp bố mẹ của Thành Nam sẽ có chút khó khăn!”

Bạch Cẩm Sương: “Từ sớm chúng tớ đã căn dặn cậu rất kỹ càng rồi, rằng thời điểm cậu gặp bố mẹ của Thành Nam phải tiết chế cái tính cách hoạt bát của cậu lại một chút, tớ có cảm giác, mẹ của Vân Thành Nam không thích loại người nhanh nhảu quá đâu, còn về mấy cái khác cậu cũng không cần lo lắng nhiều, với cả, cậu nói cậu với Vân Thành Nam bây giờ còn không phải là mới yêu đương không bao lâu sao, không cần bận tâm về mấy loại sự tình bát nháo ngoài kia đâu!”

Tề Bạch Mai: "Được rồi, hi vọng các vị Phật Tổ phù hộ tớ với viện trưởng Vân mọi chuyện trôi chảy!”

Bạch Cẩm Sương: “Mới chỉ yêu mỗi một người, cuối cùng có thể đi đến cuối đời hay không, còn chưa thể nào biết trước được đầu, bây giờ chỉ biết cầu trời cầu đất, về sau biết phải làm thế nào đây!”

Tề Bạch Mai: “Này này này... Cẩm Sương, sao cậu lại tạt cho tớ gáo nước lạnh thế!”

Bạch Cẩm Sương: "Tớ chẳng qua chỉ là ăn ngay nói thẳng mà thôi, con gái khi yêu thường dễ bị tổn thương, cũng là bởi vì cảm tính quá mức, nhiều cặp đôi nam nữ sau khi đường ai nấy đi, bên nam thường dứt khoát gãy gọn hơn bên nữ nhiều, cũng là bởi vì bọn họ vô cùng lí trí trong chuyện tình cảm, cho nên, tớ hi vọng cậu cũng có thể trở nên lí trí như vậy! Cả Lâm Kim Thư cũng nên như vậy nữa!”


Lâm Kim Thư: “Tớ đồng ý với lời Cẩm Sương nói!” Tề Bạch Mai: “Chỉ sợ rằng chính bản thân tớ còn không kiềm chế nổi mình nữa!”

Bạch Cẩm Sương: "Khống chế không nổi, cẩn thận cuối cùng người lụy tình lại thành cậu đó!” Tề Bạch Mai: “Cẩm Sương, tớ thấy như vậy không hạnh phúc, cậu có thể đối đãi với từng ấy tình cảm của

Mặc Tu Nhân một cách lãnh đạm như thế sao?”

Bạch Cẩm Sương: “Không thể, cho nên đó là lí do tớ mới khuyên cậu cùng Lâm Kim Thư nên luôn giữ cho mình tỉnh táo. Cái này đều vì tốt cho nhau thôi, chí ít là, lúc mà hai người gặp phải vấn đề gì đó sẽ không xử trí theo cảm tính bản thân, mà là tỉnh táo suy nghĩ, tìm ra phương pháp giải quyết hợp lý!

Tề Bạch Mai: “Được rồi, tớ sẽ cố gắng hết sức!”

Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai hàn huyện hồi lâu, đến nỗi lúc cô đi ngủ còn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay mình.

Mặc Tu Nhân xử lý mấy phần văn kiện, đến khi trở về đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương trong tay cầm chặt cái điện thoại, còn cô thì đã ngủ thiếp đi rồi.

Anh nhẹ nhàng lấy điện thoại ra từ trong tay Bạch Cẩm Sương, đặt ở một bên, xoay người hôn nhẹ trán của cô một chút, lúc này mới xoay người đi tắm rửa.

Hôm sau.

Vân Thành Nam bị tiếng chuông cuộc gọi của điện thoại đánh thức.

Anh dụi dụi con mắt, còn không thèm nhìn xem màn hình điện thoại, liền trực tiếp kết nối với đầu dây bên kia.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy mỏi mệt của Trần Ngọc Mai: “Thành Nam, tối hôm qua... con ngủ ở đâu?”

Trần Ngọc Mai sau khi suy nghĩ lại lời mình bảo với Vân Thành Nam vào tối qua, liền có chút hối hận, hành động của bà, suy đi tính lại, có khác gì là muốn đem con trai đẩy ra bên ngoài không cơ chứ.

Lỡ như con trai bà tìm đến con bé kia, lỡ như nó không chịu giúp đỡ thì sao, cái này khiến Trần Ngọc Mai hối hận, cả một đêm ngủ cũng không được ngon.

Vân Thành Nam vừa nghe được lời của mẹ nói liền tỉnh táo thêm một chút.

Anh ta lấy cái điều khiển từ xa ra, bấm nút điều khiển cái rèm cửa, ánh sáng trong chớp mắt chiếu rọi vào, bao trùm lên màu trắng của chăn mền.

Vân Thành Nam dựa vào giường ngồi xuống, nói: “Tối hôm qua con ở tại khách sạn ngủ, mà giọng mẹ sao nghe cứ là lạ vậy?”

Trần Ngọc Mai trầm mặc trong chốc lát: “Tối hôm qua con ra ngoài ngủ, mẹ rất lo lắng, cổ đêm không ngủ được chút nào cả!”

Vân Thành Nam vốn đang có ý trách móc Trần Ngọc Mai, thế nhưng nghe được lời này của bà, trong lòng liền có chút áy náy: “Không phải con đã nói con ngủ ở ngoài rồi sao? Về sau có gì con đều nói lịch trình cho mẹ nghe, mẹ cũng đừng lo lắng quá!”

Trần Ngọc Mai không có đáp lời của Vân Thành Nam nói, hỏi ngược lại: “Con định lúc nào về nhà đây?”

Vân Thành Nam nghe nói đến liền trầm mặc mấy giây, rốt cục vẫn là phải lên tiếng trước khi Trần Ngọc Mai mất hết kiên nhẫn: “Mẹ, về sau con sẽ không ở nhà mình nữa, con dự định dọn ra ngoài ở, nếu như mẹ không yên lòng về con, có thể thường xuyên gọi điện thoại cho con, mấy ngày nay con chắc là ở tại khách sạn tạm, tìm được nhà rồi sẽ lập tức dọn ra!”

Giọng nói của Trần Ngọc Mai trong nháy mắt trở nên khó chịu: “Có phải là vì tối hôm qua con cùng với mẹ này cãi nhau nên hôm nay mới quyết định dọn ra ngoài ở rồi không?”

Vân Thành Nam nhắm đôi mắt lại, tựa vào đầu giường: “Mẹ đã nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là con cảm thấy, con ở một mình vẫn tốt hơn!”

Trần Ngọc Mai nghe giống như là đang khóc: “Đều là mẹ sai, là mẹ bức ép con, cho nên con bây giờ đến người mẹ già này cũng không muốn gặp nữa rồi!”

Vân Thành Nam nói, có chút bất đắc dĩ: “Mẹ nói gì vậy, con đầu có ý này đâu cơ chứ!”

Trần Ngọc Mai nói: “Vậy xế chiều hôm nay, tầm khoảng ba giờ hơn, con bớt thời gian đến gặp mẹ một lần, đợi chút nữa mẹ đưa thời gian địa chỉ đưa cho con, có được hay không?”

Vân Thành Nam nói cho cùng cũng là loại người hiểu thuận, anh nghĩ rằng, nếu như bản thân mình không trở về nhà, còn không nguyện ý gặp mẹ, mẹ khẳng định sẽ đau lòng biết bao.

Cho nên, cuối cùng anh liền đồng ý với bà ta.

Buổi chiều, Bạch Cẩm Sương không còn việc gì trong tay, cô nói một tiếng với Triệu Văn Vương, xin phép nghỉ để ra ngoài gặp Tần Vô Đoan.

Cô đã đồng ý đến gặp mặt Tần Vô Đoan rồi, thì ít nhiều cũng nên gặp sớm một chút, về sau còn phải phối hợp cùng nhau để chuẩn bị những việc liên quan tới hôn lễ.

Bạch Cẩm Sương vừa rời đi công ty, Triệu Văn Vương liền hỏi Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, cô Bạch đi gặp ngài Tần, hay là để Vấn Đông, Vấn Đình đi theo?”

Mặc Tu Nhân trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Đưa cô ấy đến chỗ hẹn an toàn, sau đó lập tức quay lại di!"

Triệu Văn Vương nhẹ gật đầu rồi quay ra.

Bạch Cẩm Sương cùng Tần Vô Đoan hẹn nhau tại một quán cà phê, khi mà cô đến, Tần Vô Đoan đã ngồi chờ cô ở cạnh cửa sổ.

Buổi chiều ánh nắng tịch mịch xuyên thấu qua cửa kính, phản chiếu lại hắt lên người của Tần Vô Đoan, Bạch Cẩm Sương không hiểu từ trên người anh ta, sao lại mơ hồ thấy nhàn nhạt buồn thương.

Bạch Cẩm Sương theo bản năng nắm tay lại thành quyền, mấp máy môi, hướng về phía cửa sổ kia mà đi đến.

Tần Vô bưng nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn cô một chút, cười cười: “Em đến rồi!” Bạch Cẩm Sương nhẹ gật đầu, đến ngồi xuống vị trí đối diện Tần Vô Đoan: “Anh Vô Đoan, để anh chờ lâu rồi!”

Tần Vô quả nhiên đáy mắt hiện lên một tia sáng nhỏ: “Em đồng ý gọi anh theo kiểu như thế này sao?” Bạch Cẩm Sương ăn ngay nói thật: “Sau ngày hôm nay, em không xưng hô như thế này nữa! Mặc Tu Nhân gọi anh như thế nào, em sẽ gọi anh như thế!”

Nghe nói như thế, Tần Vô Đoan mặt cứng đờ, lộ lên chút cay đẳng: “Đúng vậy, anh là anh của Tu Nhân, tất nhiên là nó kêu như thế nào thì em cũng nên gọi như thế rồi!”

Bạch Cẩm Sương cụp mắt xuống: “Anh Vô Đoan, hôm nay, sở dĩ em tới gặp mặt anh, nói cho cùng vẫn là hi vọng về sau anh có được hạnh phúc, cho nên, chúng ta coi như là nói một lời từ biệt đối với quá khứ đi, có được không?”


Tần Vô bưng nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, nhẹ gật đầu: “Được, em có gánh nặng gì trong lòng, có thể thoải mái chia sẻ với anh cũng được!”


Bạch Cẩm Sương nhẹ gật đầu, không có phản đối.


Tần Vô Đoan nhìn ngoài cửa sổ, thần sắc có chút sững sờ: “Anh còn nhớ rõ, lúc trước, khi mà anh dạy cho em đánh nhau, dáng người em nhỏ nhắn, còn hỏi anh, em nhỏ như vậy, còn có thể đánh thắng người khác à, anh dạy cho em biết, đánh nhau phải có kỹ xảo, nhỏ cũng có cái lợi của nhỏ, ví như, người nhỏ chắc chắn hành động linh hoạt hơn bình thường! Cho nên có thể công kích bất ngờ


Bạch Cẩm Sương nhìn thần sắc của Tần Vô Đoan, trong lòng có chút không đành lòng: “Em đến đây là để nói lời cảm ơn anh Vô Đoan, nếu như không phải trước kia anh ra tay giúp đỡ em, chắc là em cũng sẽ không đi xa được đến như thế nào, không có anh thì sẽ không có em ngày hôm nay, cho nên, đến tận bây giờ, em vẫn vô cùng cảm kích anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK