Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

Chương 1003: Đừng đoán lung tung

Trước đây Tần Manh Manh đã trải qua khổ sở cho enen tâm tư vô cùng mẫn cảm. Trước đó, thật ra cô bé đã biết Bạch Cẩm Sương là sự tồn tại đặc biệt đối với Tần Minh Xuân. Mỗi lần cô bé nhìn thấy Tần Minh Xuân vô ý thức quan tâm đến Bạch Cẩm Sương, trong lòng cô bé vừa khổ sở vừa ghen tị, lại vừa có chút ghen ghét nữa.

Thế nhưng mà cho dù là như thế thì cô bé cũng không dám nói ra ý tưởng chân thật của mình.

Cho tới tối hôm nay, ngay khoảnh khắc cô bé nhìn thấy Tần Minh Xuân bởi vì Bạch Cẩm Sương mà phát cáu với mình.... cô bé mới cảm nhận rõ ràng được, mặc dù cô bé không nói, nhưng có một số việc cô bé thật sự để ý!

Câu hỏi của Tần Manh Manh khiến Tần Minh Xuân ngây ngẩn cả người. Vẻ mặt của anh ta có chút cứng ngắc nói: “Em đang nói hươu nói vượn cái gì đó?"

Hai mắt Tần Manh Manh mở to, trong mắt chứa đầy nước mắt: "Em có nói bậy hay không chẳng lẽ trong lòng anh không rõ ràng hay sao? Sự quan tâm của anh đối với chị ấy đã sớm vượt qua mức đối với chị dâu mình, anh... em không ngốc!"


Trái tim Tần Minh Xuân run lên, tự nhiên là anh ta biết Tần Manh Manh không ngốc!

Thế nhưng mà anh ta căn bản không có cách nào giải thích ý nghĩ trong lòng của mình cho Tần Manh Manh nghe! Bạch Cẩm Sương không phải chị dâu, mà là.... em gái! Là cô bé anh ta đã chăm sóc từ rất lâu rồi.

Hiện tại ngoại trừ lúc gia đình tụ họp ra thì anh ta rất ít khi có cơ hội nhìn thấy cô, khi gặp được sẽ vô ý thức quan tâm, nhưng mà…. anh ta đã sớm buông xuống cái thứ tình cảm gọi là thích kia rồi!

Nhưng anh ta không ngờ Tần Manh Manh lại cho rằng như vậy.

Tần Minh Xuân không nhịn được thở dài nói: “Manh Manh, em đừng có đoán bậy bạ như vậy, không giống như em nghĩ đâu, có một số việc anh trai không biết phải giải thích với em như thế nào, nhưng mà chắc chắn không như em nghĩ đâu, chuyện tối nay, anh trai chỉ có thể giải thích với em, có thể là do cảm xúc của anh quá tệ, quát mắng hung dữ với em, anh sẽ thay đổi, nhưng mà em cũng có looic, về sau cho dù có làm chuyện gì thì cũng phải cẩn thận một chút, em phải biết, có một số việc, em làm sai là không có cách nào có thể đền bù, gần đây tính cách của em hoạt bát hơn không ít, cũng học được không ít tri thức, nói thật, anh trai nhìn thấy em thay đổi như vầy thì cũng vui vẻ từ tận đáy lòng, anh trai hy vọng em có thể tiếp tục như vậy, chúng ta đừng vì chuyện này mà cãi lộn, có được không?”

Tần Minh Xuân chủ động nhận sai với Tần Mạnh Manh, Tần Manh Manh nghĩ đến anh ra quan tâm đến Bạch Cẩm Sương, thật ra trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.

Thế nhưng mà cô ta cũng không muốn cãi nhau với anh trai.

Cô bé đưa tay lau nước mắt một cái nói: “Em không muốn cãi nhau với anh trai, ngày mai em sẽ tốt thôi, anh mau về đi!”

Tần Minh Xuân nhíu mày, anh ta luôn cảm thấy... Tần Manh Manh đã trở nên khác với lúc vừa tới thành phố Trà Giang, hình như cô bé rất không vui, nhưng mà... cô bé lại không nguyện ý nói với anh ta.

Tần Minh Xuân đang định nói cái gì đó nhưng ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

Anh ta bất đắc dĩ nhìn qua phía Tần Manh Manh: “Em đừng khóc nữa, để anh ra xem là ai gõ cửa!”

Tần Minh Xuân vừa dứt lời thì đi về phía cửa. Anh ta vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy Bạch Cẩm

Sương đang lo lắng đứng ở đó.

Tần Minh Xuân có chút nhíu mày nói: “Cẩm Sương.... Cô vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”

Bạch Cẩm Sương có chút bận tâm nói: “Manh Manh không sao chứ, vừa nãy tôi có nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất, cho nên tới xem một chút”

Tần Minh Xuân lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là không cẩn thận làm vỡ một cái bình hoa, một lát nữa tôi giúp em ấy thu dọn là được, cô đừng quá lo lắng”

Bạch Cẩm Sương nghe thấy anh ta nói như vậy thì con ngươi lấp lóe: “Vậy được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, chỉ là.... Bạch Cẩm Sương muốn nói rồi lại thôi nhìn Tần Minh Xuân, cuối cùng vẫn nói: “Manh Manh vẫn còn nhỏ, cho dù là thế nào thì anh cũng nên nói nhẹ nhàng với cô bé thôi.”

Mặc dù hiện tại Tần Minh Xuân nhìn chỉ mới mười chín tuổi, so ra chỉ lớn hơn Tần Manh Manh ba tuổi, nhưng sự thật thế nào thì trong lòng bọn họ hiểu rõ, nếu như năm đó Tần Minh Xuân không xảy ra chuyện gì thì bây giờ anh ta phải ba mươi hai tuổi rồi, lớn hơn Tần Manh Manh mười tuổi.”

Cho nên Bạch Cẩm Sương vẫn luôn đối đãi với Tần Minh Xuân giống như anh trai.

Tần Minh Xuân gật đầu: “Cô không cần phải nói, tôi hiểu. Bạch Cẩm Sương rời đi, lúc này Tần Minh Xuân mới quay người.

Hai mắt Tần Manh Manh đỏ ửng nhìn anh ta, nhìn vô cùng tội nghiệp, giống như một đứa nhóc đáng thương vừa nhát gan vừa bất lực.

Tần Minh Xuân bất đắc dĩ thở dài, đi qua, vuốt tóc của cô bé nói: “Cẩm Sương vừa mới đến hỏi tình huống của em, em xem, không ai trách em cả, anh trai... chỉ muốn dạy dỗ em, chứ không muốn khiến em khóc, là phương thức giáo dục của anh có vấn đề, anh giải thích với em, em đừng khó chịu, được không?”

Tân Manh Manh mím chặt môi: “Em không có khổ sở!”

Tần Manh Manh nghe vậy thì không nhịn được cười, đưa tay sờ mũi của cô bé: “Mặt mũi đầy nước mắt mà nói là mình không có, lời này em tin không?”

Tần Manh Manh không lên tiếng.

Tần Minh Xuân không cùng cô bé tranh luận về vấn đề này nữa, anh ta tìm đồ quét dọn mảnh vỡ trên nền đất, bỏ vào thùng rác, sau đó lấy một cái chối tới quét lại.

Sau khi làm xong những thứ này,anh ta vẫn không yên lòng dặn: “Buổi tối em cẩn thận một chút, lúc xuống giường nhớ phải đi giày, anh đã quét qua một lần nhưng không biết là đã quét sạch hay chưa, ngày mai anh sẽ bảo dì giúp việc lên quét sạch lại!”

Nghe anh ta nói như thế, Tần Manh Manh khẽ gật đầu: “Vâng, em biết rồi.

Tần Minh Xuân thấy cảm xúc của cô bé coi như là đã điều chỉnh xong thì nói: “Vậy em đi ngủ sớm đi, anh về trước đây!”

Tần Minh Xuân vừa dứt lời thì muốn rời đi.

Kết quả, anh ta vừa đi tới cửa thì nghe thấy giọng nói sợ hãi của Tần Manh Manh: “Anh trai....

Tần Minh Xuân quay đầu lại nhìn cô: “Sao thế?” Tần Manh Manh cúi đầu, âm thanh rầu rĩ, có chút không tự tin nói: “Anh có thể… có thể ở lại không?”

Tần Minh Xuân sững sờ, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Em cũng là cô gái mười sáu tuổi rồi, không thể suốt ngày ỷ lại bên người anh trai được, nam nữ khác biệt, em phải hiểu rõ cái này!”

Thật ra, nói đến chuyện này, Tần Minh Xuân cũng có chút đau đầu.

Ở trong căn hộ nhỏ của anh ta cùng Tần Manh Manh, mỗi lần trời mưa sét đánh, sáng ngày hôm sau, Tần Mạnh Manh chắc chắn sẽ đúng giờ xuất hiện ở trên giường của anh ta.

Anh ta đã nói rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là như thế.

Có một lần Tần Manh Manh tới, Tần Minh Xuân không ngủ, nghiêm túc bảo cô bé tự mình về phòng ngủ!

Thế nhưng mà Tần Minh Xuân lại lật qua lật lại không ngủ được, trong lòng của anh ta lo lắng cho Tần Mạnh Manh, đợi lúc anh ta đi qua bên kia xem cô bé, mới phát hiện cô bé đang trùm kín chăn, tội nghiêm co thành một cục ở dưới gầm bàn.

Lần đầu tiên Tần Minh Xuân biết Tần Manh Manh lại không có cảm giác an toàn như thế.

Từ lần đó về sau, mỗi khi trời mưa, Tần Minh Xuân sẽ ở bên cạnh Tần Manh Manh.

Thế nhưng mà hôm nay không có mauw, cũng không có sét đánh!


Tần Minh Xuân nghe thấy Tần Minh Xuân nói thế thì đột nhiên mở miệng nói: “Em biết nam nữ khác biệt, nhưng mà... nếu như anh trai chỉ coi em như em gái ruột thịt, giữa anh em ruột thịt, em sợ hãi, anh đi nói chuyện với em thì có vấn đề gì không? Nếu như nói anh không xem em như em gái ruột, thế nhưng mà trước đây mỗi lúc sét đánh, anh đều giúp em, vậy lúc đó là như thế nào?”


Tần Minh Xuân ngây ngẩn cả người, anh ta thật sự bị Tần Manh Manh làm cho không biết nói sao.


Anh ta im lặng một lúc mới lên tiếng: “Mặc dù anh thật sự xem em như là em gái ruột, thế nhưng mà giữa chúng ta không có quan hệ máu mủ, anh trai không muốn sống chung một phòng với em, là em muốn!”


Vẻ mặt Tần Manh Manh có chút cố chấp: “Thế nhưng mà em không muốn anh suy nghĩ vì em như vậy!” Tần Minh Xuân bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại: “Đây là nhà họ tần, không phải căn hộ của chúng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK