Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

Chương 1006: Bệnh không nhẹ

Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái: “Mặc Tu Nhân, anh muốn ngăn cản em sao?”

Vẻ mặt Mặc Tu Nhân có chút thống khổ, anh nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: “Em đang mang thai, anh chỉ đang lo lắng cho cơ thể em mà thôi!”

Hốc mắt Bạch Cẩm Sương hơi đỏ ứng, giọng nói vô cùng khổ sở: “Thế nhưng mà... Nếu em không cứu mẹ em, còn ai có thể cứu bà ấy nữa?”

Mặc Tu Nhân siết chặt nắm đấm, cảm giác cơ thể mình không ngừng phát run.

Không phải là anh không muốn để Bạch Cẩm Sương đi cứu Đỗ Yến Oanh, trước đó cũng từng có một lần, chỉ là anh không thể chấp nhận để Bạch Cẩm Sương đi mạo hiểm, con người đều ích kỷ, anh cũng vậy.


Thế nhưng mà anh biết, lần này anh không có quyền ngăn cản Bạch Cẩm Sương.

Dù sao thì Đỗ Yến Oanh cũng là mẹ của Bạch Cẩm

Sương!

Một lúc lâu sau anh mới mở miệng: “Chúng ta có thể đi tìm Đỗ Khang với Đỗ Thanh Vy, không phải trước đó em nói nhà họ đỗ che giấu thân phận của Đỗ Thanh Vy, bà ta là em gái cùng cha khác mẹ của mẹ em sao? Để bà ta cấy ghép cho mẹ em!”

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó coi, cô do dự một lát, đưa tay nắm lấy tay Mặc Tu Nhân: “Để cho em làm xét nghiệm trước, nhỡ đâu phù hợp thì sao?” Bạch Cẩm Sương vừa dứt lời, vẻ mặt Mặc Tu Nhân càng tái xanh, chỉ là không đợi anh mở miệng đã nghe thấy bác sĩ phương nói: “Cô Bạch, xin ngắt lời một chút, cừa rồi tôi nghe ngài đây nói là cô đang mang thai, đúng không?”

Bạch Cẩm Sương có chút sợ sệt, nhưng cô vẫn gật đầu: “vâng, đã hơn hai tháng rồi!”

Bác sĩ phương thở dài: “Bình thường mà nói, chúng tôi sẽ không để phụ nữ đang mang thai làm phẫu thuật cấy ghép, nếu như bắt buộc phải làm, chúng tôi đề nghị phụ nữ mang thai sau khi đẻ xong hãy làm” Trái tim Bạch Cẩm Sương lập tức chìm xuống: “Là bởi vì sẽ ảnh hưởng đến thai nhi sao?”

Bác sĩ Phương do dự một chút rồi nói: “Chuyện này không chắc, nhưng mà một khi phẫu thuật thành công, cô nhất định phải làm tái tạo tế bào máu di thực, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, loại tình huống này, chúng tôi đề nghị một là bỏ đứa bé, hoặc là từ bổ làm phẫu thuật”

Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương vô cùng tái nhợt, cả người phát run. Từ bỏ mẹ hoặc từ bỏ con, cô gần như không thể lựa chọn được....

Mặc Tu Nhân nhìn bộ dạng khó xử của cô thì đau lòng đến nghẹt thở, anh đưa tay ôm Bạch Cẩm Sương vào lòng, trầm giọng nói: “Em đừng lo lắng quá, trước tiên để cho nhà họ Đỗ làm xét nghiệm trước, nếu như không được thì chúng ta lại nghĩ biện pháp khác, có được hay không?”

Bạch Cẩm Sương nghe anh nói như thế thì hốc mắt có chút đỏ, cô nhìn Mặc Tu Nhân: “Được, em đồng ý với anh, nhưng anh cũng phải đồng ý với em, nếu như....

Bạch Cẩm Sương nói hai chữ nếu như, trong lòng Mặc Tu Nhân lập tức có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Bạch Cẩm Sương giống như một cái chùy đánh vào trái tim anh, khiến cả người anh phát run.

Cô nói: “Nếu như nhà họ Đỗ không được thì em sẽ đi làm xét nghiệm, nếu như làm xét nghiệm thành công... Chúng ta bỏ hai đứa bé có được không?”

Mặc Tu Nhân chỉ cảm thấy đau đớn đến cực hạn, thế nhưng mà anh vẫn nahmws mắt lại, chăm chú ôm lấy Bạch Cẩm Sương, nói: “Được.”

Bác sĩ Phương làm ở bệnh viện đã nhiều năm như vậy, chuyện tương tự như vầy ông ta cũng gặp rất nhiều rồi.

Chỉ là không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương lại mang thai song sinh, ông ta không nhịn được mở miệng nói: “Cô Bạch, thật ra ngoại trừ cách này, chúng ta có thể tìm thêm thông tin ở các bệnh viện lớn khác, nói không chừng sẽ có người thích hợp, cô đừng từ bỏ! Mang thai song sinh cũng không dễ dàng gì, nói thật, cá nhân tôi không đề nghị cô bỏ đứa bé, dù sao sau khi bỏ đứa bé xong cũng phải điều dưỡng, thân thể của cô sẽ suy yếu, không phù hợp để phẫu thuật cấy ghép, tôi nói chuyện này cô đừng trách, mẹ của cô là bị thiếu máu bất sản cấp tính, không chờ được lâu như vậy! Chung tôi sẽ nghĩ biện pháp khác, giải quyết vấn đề cấy ghép này!”

Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương tái nhợt nhìn bác sĩ Phương, Mặc Tu Nhân nắm chặt lấy tay Bạch Cẩm Sương, khế gật đầu với bác sĩ Phương, đây là lần đầu tiên anh dùng ánh mắt cảm kích như thế nhìn một người.

Bạch Cẩm Sương rũ mắt, vẻ mặt có chút cố chấp: “Tôi vẫn muốn làm xét nghiệm!” Bác sĩ Phương có chút bất đắc dĩ nhìn Mặc Tu Nhân, nhún vai ra hiệu là mình đã cố gắng hết sức, chỉ là làm một đứa con gái, sự lựa chọn của Bạch Cẩm Sương có thể khiến người ta hiểu được.

Anh chỉ im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Cũng được, làm xét nghiệm trước, nếu không thành công thì em cũng có thể an tâm nghĩ biện pháp khác cứu mẹ em.

Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Mặc Tu

Nhân. Vẻ mặt Mặc Tu Nhân ảm đạm thấy rõ: “Em đã quyết định rồi, không phải sao?”

Thật ra khi anh biết Đỗ Yến Oanh cần người làm phẫu thuật, trong lòng anh đã có đáp án, dựa theo tính cách cố chấp của Bạch Cẩm Sương thì chắc chắn cô sẽ làm xét nghiệm. Cũng được... Nếu như cô ấy không xét nghiệm, sợ là cô ấy mãi mãi sẽ không yên tâm! Thế nhưng mà Mặc Tu Nhân lo lắng, nếu như xét nghiệm thành công, btn sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan!

Mặc Tu Nhân cảm giác tim mình như bị ai xé rách, nhưng mà... anh không thể ngăn cản Bạch Cẩm Sương. Bạch Cẩm Sương có chút áy náy nhìn Mặc Tu Nhân, cắn môi một cái nói: “Thật xin lỗi, Mặc Tu Nhân”

Đương nhiên cô biết Mặc Tu Nhân yêu thương cô, cũng thương hai đứa bé này!

Thế nhưng mà cô đã quyết định, nếu như xét nghiệm không thành công, chắc chắn cô sẽ không để cho hai đứa bé xảy ra chuyện gì, nếu như thành công.... Nhà họ Đỗ không ai cứu được mẹ cô, cô nhất định phải cứu, chuyện này không ai có thể ngăn cản được cô!

Mặc Tu Nhân nhằm mắt, lắc đầu không nói chuyện.

Bạch Cẩm Sương nhìn về phía bác sĩ Phương: "Bác sĩ Phương, có thể sắp xếp cho tôi làm xét nghiệm sớm không?”

Bác sĩ Phương im lặng một hồi ngắn ngủi, mở miệng nói: “Ngày mai được không?”

Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu: "Cảm ơn!”

Cô vừa dứt lời thì kéo Mặc Tu Nhân rời khỏi văn phòng của bác sĩ Phương.

Mặc Tu Nhân ra khỏi phòng xong thì không nói chuyện.

Bạch Cẩm Sương muốn nói chút gì với anh, thế nhưng mà cô hả to miệng một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gi.

Khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân trở lại phòng bệnh, Tổng Đình Nguyên đang an ủi Đỗ Yến Oanh. Tống Đình Nguyên cũng biết ý không hỏi về tình trạng của Đỗ Yến Oanh như thế nào trước mặt bà ta.

Đỗ Yến Oanh cũng không nói gì, ngược lại là Đỗ Yến Oanh thấy vẻ mặt cô không tốt, mở miệng hỏi: “Con với Tu Nhân về đi, con đang mang thai, phải chú ý tới sức khỏe”

Bạch Cẩm Sương nghe vậy thì hai mắt chua xót: “Được, con về trước, nếu mẹ thấy người không thoải mái thi nhớ nói với bố!”

Đỗ Yến Oanh khẽ gật đầu: “Ừ, mẹ biết rồi! Tống Đình Nguyên, ông giúp tôi tiễn Cẩm Sương đi!”

Con mắt Tổng Đình Nguyên lóe lên, khẽ gật đầu, đưa Bạch Cẩm Sương ra ngoài.

Nhìn thấy ba người Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài, Đỗ Yến Oanh nhắm mắt lại, mặc dù Bạch Cẩm Sương không nói gì nhưng bà ta có thể cảm giác được... chắc chắn là bà ta bị bệnh không nhẹ, nếu không Bạch Cẩm Sương đã nói với bà ta về bệnh tình ngay từ đầu rồi.


Nếu con bà ta đã không muốn nói thì bà ta cũng không muốn làm khó con mình.


Tống Đình Nguyên đưa Bạch Cẩm Sương ra tới cửa mới lên tiếng: “Mẹ của con... bị bệnh gì?”


Đối với Tống Đình Nguyên, Bạch Cẩm Sương không hề giấu diếm gì cả, nói rõ ràng bệnh tình của Đỗ Yến Oanh cho ông ta biết.


Tống Đình Nguyên nghe xong thì im lặng hai giây, giọng nói vô cùng đắng chát: “Đều tại bố!” Bạch Cẩm Sương khế lắc đầu: “Chuyện này không thể trách bất kỳ ai, chỉ có thể trách... vận may không tốt! Bố trở về với mẹ đi, nếu không bà ấy sẽ nghĩ ngợi lung tung”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK