Mặc Tố Nhiên nói tiếp: “Vào lúc rạng sáng thì mẹ đã đi đến nơi ở của thằng bé để tìm nó, kết quả con bé Tần Manh Manh kia lại nói rằng khi con bé trở về nhà sau buổi tự học vào buổi tối hôm trước thì đã không nhìn thấy Minh Xuân nữa, con bé còn nghĩ rằng Minh Xuân đã trở về nhà chính rồi, kết quả cả đêm qua Minh Xuân cũng chưa trở lại nên con bé cảm thấy hơi không yên lòng, nhưng mà lúc trước con bé chưa hề có cách liên lạc với chúng ta, con bé lại nhát gan nên cũng không dám đi đến nhà chính một mình và cũng không biết nên tìm đến ai, mãi cho đến khi mẹ tìm đến cửa vào buổi sáng ngày hôm nay mới biết được anh con đã mất tích gần hai ngày rồi!”
Khi Mặc Tu Nhân nghe thấy những lời này của Mặc Tố Nhiên liền không khỏi nhớ đến anh đã bảo Tần Minh Xuân trốn đi khi Tần Minh Lệ vừa mới mất tích.
Lúc đó Tần Minh Xuân nói không sao, anh ta cẩn thận một chút là được, nhưng mà không ngờ rằng anh ta đã mất tích gần hai ngày mà bản thân anh cũng không hề để ý một chút nào.
Mặc Tu Nhân mở miệng nói với đôi mắt bình tĩnh: “Mẹ à, con đã biết về những điều mà mẹ đang nói rồi, mẹ đừng lo lắng, con sẽ đi tìm anh của con trước, không chừng anh ấy có thể có việc gì đó hoặc điện thoại hết pin!”
Tâm trạng của Mặc Tố Nhiên xem như cũng trở nên khá hơn sau khi nghe thấy những lời nói thoái thác của Mặc Tu Nhân: “Vậy thì mẹ đợi tin tức của con, con nhất định phải nhanh chóng tìm được anh của con đấy!” Mặc Tu Nhân “ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó anh liền xuống giường và mặc quần áo.
Trong lòng của anh hiểu rất rõ rằng những lời nói mà anh đã nói với Mặc Tố Nhiên cũng chỉ là vì để an ủi cho tâm trạng của bà mà thôi, Tần Minh Lệ đã biết được bí mật về thân phận của Tần Minh Xuân, cô ta vừa mới mất tích không bao lâu thì Tần Minh Xuân cũng mất tích theo thời gian lại trùng hợp đến như vậy nên Mặc Tu Nhân không thể không nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Nếu như..... Tần Minh Lệ thật sự đã nói cho người khác biết về thân phận của Tần Minh Xuân khiến cho Tần Minh Xuân bị bắt đi một cách âm thầm, vậy thì Mặc Tu Nhân bắt buộc phải suy nghĩ cho thật kỹ kế tiếp nên điều tra ở hướng nào.
Từ lúc Mặc Tu Nhân nhận cuộc gọi thì Bạch Cẩm Sương đã tỉnh dậy rồi, lúc này khi nghe thấy anh xuống giường mặc quần áo thì vẻ mặt của cô lại trở nên hơi bồn chồn lo lắng.
Cô mấp máy môi và cuối cùng cũng mở miệng và hỏi một cách khó khăn: “Mặc Tu Nhân..... Có phải...... Tần Minh Xuân đã mất tích rồi hay không?”
Trong lòng của Mặc Tu Nhân luôn nghĩ về tình hình của Tần Minh Xuân nên anh căn bản không hề để ý Bạch Cẩm Sương đã hoàn toàn tỉnh dậy rồi,
Lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Bạch Cẩm Sương thì hiển nhiên anh cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt của anh khẽ thay đổi.
Anh im lặng được hai giây thì mở miệng nói: “Em đừng lo lắng, không sao đâu!”
Giọng nói của Bạch Cẩm Sách đã trở nên cực kỳ đau khổ: “Nhưng mà chẳng phải anh ấy đã thật sự mất tích rồi sao? Chắc chắn là bởi vì những lời nói lúc trước của em đã bị Tần Minh Lệ nghe thấy rồi, sau khi Tần Minh Lệ chạy đi thì cô ta đã nói bí mật của Tần Minh Xuân cho người khác biết rồi phải không?”
Hơn nữa, người kia có thể bắt Tần Minh Xuân một cách lặng lẽ thì chắc chắn sẽ có chiêu trò nào đó, chỉ cần vừa hiểu rõ về điều này thì sự hối hận và tự trách lại ùn ùn kéo đến và tràn ngập trong lòng Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy tâm trạng của cô đã trở nên nặng nề thì anh đã nhanh chóng đến bên giường khi áo sơ mi chỉ mới mặc được một nửa, ngay cả nút áo cũng chưa được cài lại kỹ càng, anh đặt hai tay lên đôi vai của Bạch Cẩm Sương và nói với giọng điệu trầm thấp: “Cẩm Sương...... Em đừng lo lắng, em nhìn vào anh trước đã!”
Ánh mặt vừa lo lắng vừa thẫn thờ của Bạch Cẩm Sương chầm chậm nhìn thẳng vào Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nói với giọng điệu đặc biệt nghiêm túc: “Em nghe anh nói trước đã, anh vẫn có suy nghĩ giống như trước đây vậy, lúc trước em không cẩn thận đã bị Tần Minh Lệ nghe thấy thân phận của Tần Minh Xuân, chuyện này quả thật là do em không cẩn thận, nhưng mà mọi chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải nghĩ cách bù đắp cho chuyện này, em không thể làm khó bản thân mình như thế này được, anh biết em cảm thấy lo lắng cho Tần Minh Xuân, anh cũng lo cho anh ấy, nhưng mà bây giờ việc quan trọng nhất không phải là cảm thấy áy nảy và tự trách mà chính là tìm được anh ấy, em có hiểu không?”
Cuối cùng những lời này của Mặc Tu Nhân cũng giúp Bạch Cẩm Sương khống chế được cảm xúc hoảng loạn tự trách mà buồn bã của cô, cô cắn răng nhìn vào Mặc Tu Nhân và nói: “Chúng ta đi tìm anh ấy bằng cách nào, anh ấy đã mất tích gần hai ngày rồi phải không?”
Về cơ bản thì Bạch Cẩm Sương cũng đã đoán được dựa vào những lời nói mà Mặc Tu Nhân đã nói trong điện thoại vào lúc nãy.
Vừa nghĩ đến việc Tần Minh Xuân đã mất tích lâu đến như vậy rồi, không biết chuyện gì đã xảy ra trong không thời gian lâu như vậy mà bọn họ cũng không hề biết gì cả, trong lòng Bạch Cẩm Sương liền cảm thấy cực kỳ gấp gáp và lo lắng.
Mặc Tu Nhân khẽ thở dài một cái và nói: “Đầu tiên, nếu như thật sự là do Tần Minh Lệ để lộ bí mật của Tần Minh Xuân, mà sự mất tích của Tần Minh Xuân cũng liên quan đến bí mật này thì chắc chắn chúng ta có thể bảo đảm sự an toàn của anh ấy!”
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân một cách ngơ ngác: “Anh ấy đã bị kẻ xấu bắt đi rồi thì làm sao có thể an toàn được chứ?"
Mặc Tu Nhân không nhịn được mà vươn tay xoa mái tóc của cô: “Bởi vì nếu như anh ấy thật sự bị bắt vì nguyên nhân này thì chắc chắn người đã bắt anh ấy đi sẽ muốn bắt anh ấy về nghiên cứu, làm sao có thể lấy mạng của anh ấy một cách dễ dàng như vậy chứ, em yên tâm, chúng ta vẫn còn thời gian, anh sẽ tìm được anh ấy thôi!”
Bạch Cẩm Sương cắn môi nói: “Em đi cùng với anh!”
Mặc Tu Nhân nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bạch Cẩm Sương liền nắm chặt tay của cô và gật đầu nói: “Được, chúng ta cùng nhau đi!”
Mặc Tu Nhân nói xong liền thay quần áo và đi xuống lầu cùng với Bạch Cẩm Sương.
Vốn dĩ Bạch Cẩm Sương ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà muốn vội vã rời đi.
Mặc Tu Nhân lại tức giận kéo cô lại và bảo quản gia chuẩn bị một vài món bữa sáng để tiện mang theo, lúc này mới rời đi cùng với Bạch Cẩm Sương.
Khi ra khỏi cửa, Bạch Cẩm Sương không nhịn được mà mở miệng nói: “Em thật sự không đói!”
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái và nói: “Anh biết tâm trạng em không tốt nên không muốn ăn, nhưng mà..... gần đây vốn dĩ khẩu vị của em đã không tốt rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hai đứa nhỏ ở trong bụng sẽ không có đủ dinh dưỡng đâu đấy!”
Khi nghe thấy những lời này của Mặc Tu Nhân, dây thần kinh của Bạch Cẩm Sương liền trở nên căng thẳng, cô nhìn vào Mặc Tu Nhân và gật đầu nói: “Do em đã quá lo lắng nên đã nghĩ sai rồi, em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm mà!”
Lúc này Mặc Tu Nhân mới thở phào nhẹ nhõm và kéo người lên xe.
Vốn dĩ ngày hôm nay Bạch Cẩm Sương định đến bệnh viện, kết quả lại xảy ra chuyện này nên cô cũng không còn tâm trạng đến bệnh viện nữa, cô chỉ gọi điện thoại cho Tống Đình Nguyên hỏi thăm tình hình của Đỗ Yến Oanh trên đường đi mà thôi.
Trên đường đi, Mặc Tu Nhân căn dặn Triệu Văn Vương đi điều tra tung tích của Tần Minh Xuân, anh dẫn theo Bạch Cẩm Sương đến thẳng tập đoàn Tần Thị.
Thật ra thì vốn dĩ Mặc Tu Nhân cũng không muốn Bạch Cẩm Sương dính dáng đến vụ việc này, nhưng mà dựa vào tính cách của Bạch Cẩm Sương thì chắc hẳn cô sẽ càng nghĩ ngợi lung tung nếu như bỏ cô một mình.
Hơn nữa, suy cho cùng thì vốn dĩ vụ việc này là do Bạch Cẩm Sương lỡ miệng nói ra, nếu như không để cho cô tham gia thì chắc chắn cô sẽ không thể chịu nổi.
Khi Mặc Tu Nhân đến công ty và bảo thư ký Lâm Tử Hy đến để hỏi một chút thì anh mới biết rằng cả ngày hôm qua Tần Minh Xuân đã không đến công ty rồi, cũng có nghĩa là quả thật Tần Minh Xuân đã mất tích từ ngày hôm trước rồi.
Sau khi Mặc Tu Nhân xác nhận được tin tức này thì không khỏi cảm thấy lo lắng, anh lại không dám thể hiện ra bên ngoài vì sợ rằng sẽ khiến cho Bạch Cẩm Sương càng cảm thấy khó chịu hơn.
Anh đang suy nghĩ rằng sau khi Tần Minh Lệ biết được thân phận của Tần Minh Xuân và biến mất thì cô ta sẽ nói tin tức này cho người nào biết.
Kết quả anh còn chưa nghĩ ra câu trả lời thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mặc Tu Nhân vô thức nhìn về phía điện thoại của mình thì lại nhận ra là chiếc điện thoại của Bạch Cẩm Sương đang reo lên.
Có lẽ là do sự mất tích của Tần Minh Xuân khiến cho thần kinh của Mặc Tu Nhân trở nên hơi căng thẳng nên anh đã hỏi Bạch Cẩm Sương một cách vô thức: “Là cuộc gọi của ai vậy?"
Bạch Cẩm Sương nhíu mày lại và cầm lấy điện thoại nói: “Là Sở Tuấn Thịnh!”
Bạch Cẩm Sương nói xong liền nhận cuộc gọi.
Kết quả cuộc gọi vừa được kết nối thì giọng nói gấp gáp của Sở Tuấn Thịnh đã truyền đến: “Cẩm Sương, em có biết Vân Yến đã đi đâu rồi không?”
Bạch Cấm Sương sửng sốt: "Vân Yến ư? Chẳng lẽ cậu ấy không đi làm sao?”