Đến tối hôm ấy, Hy Nguyệt ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ
-Khánh Hà...
-Hả? Có gì sao chị?
Hy Nguyệt hơi đắn đo rồi quyết định nói ra quyết định của mình
-Em cho người...xử lý các bài báo đó đi
-Dạ? À em biết rồi, em sẽ làm ngay. Chị yên tâm
Dứt lời, Khánh Hà liền gọi điện cho ai đó. Cô hiểu lời của Hy Nguyệt có ý gì nhưng Khánh Hà
lại không ngờ rằng:
Hy Nguyệt còn yêu hắn ta nhiều đến vậy, chỉ vì một viên đạn mà cô sẵn sàng bỏ đi kế hoạch suy tính, thực hiện suốt ba năm.
Phòng bệnh của cô và anh cũng không cách nhau bao xa, vì thế nên tối hôm ấy, Hy Nguyệt vốn định sẽ đi đến phòng bệnh Lục Lãnh Phong, tận mắt thấy anh như thế nào rồi sẽ quay về. Nào ngờ mới đi được một đoạn cô đã thấy bóng dáng của cả Cố Mộc và Giai Lạc
Chả hiểu vì sao nhưng hiện tại cô thật sự không muốn phải gặp họ. Thôi thì để hôm khác cũng được. Nghĩ thế, Hy Nguyệt đành xoay lưng quay về phòng bệnh của mình
-Các bài báo nói về cậu sao đột nhiên lại bốc hơi rồi?
Cố Mộc ngồi ở ghế, lượt xem tin tức bất ngờ lên tiếng
-Ngay cả cổ phiếu cũng đang có dấu hiệu tăng
Chưa hết bất ngờ, Cổ Mộc lại tiếp lời, riêng phần Lục Lãnh Phong anh biết rất rõ chuyện này nên không có ý định lên tiếng
Sáng hôm sau
sức khỏe của Hy Nguyệt đã hồi phục nên chỉ cần ở lại nốt ngày mai là có thể xuất viện. Cô ngồi tựa lưng vào chiếc gối nằm màu xanh lơ, mắt chăm chú dán vào tập hồ sơ
Dù đang ở bệnh viện nhưng công việc ở công ty đang chất đống, không còn cách nào khác cô đành phải tranh thủ thời gian này mà giải quyết
Hiện tại, chỉ có một mình cô bởi hôm qua, Khánh Hà đã ở lại suốt một đêm. Vì thế mà hôm nay Hy Nguyệt bảo cô đến công ty, xử lý việc ở đấy
Sau khi xử lý xong tập hồ sơ, cô dùng tay day day thái dương sau đó mở điện thoại lên. Cũng đã gần mười giờ ba mươi phút, có lẽ mười một giờ Khánh Hà sẽ mang bữa trưa đến cho cô
Mà khoan...Khánh Hà vẫn chưa đến hay là...
Nghĩ là làm, cô liền xỏ dép vào từ từ tiến về phía phòng bệnh của người nào đó
Đứng trước cánh cửa cô lại lúng túng không biết có nên bước vào không. Tầm năm giây sau, Hy Nguyệt cũng quyết định gõ cửa
*Cốc, cốc, cốc*
Chờ mãi cũng chẳng thấy tiếng trả lời thế là Hy Nguyệt đành chơi liều, mở cửa bước vào
Cô thấy anh cũng y như mình, đang chăm chú xem tài liệu. Hôm qua vừa mới phẫu thuật mà hôm nay lại quay lại với đống sổ sách đó. Quả nhiên là Lục tổng tham công tiếc việc
Lục Lãnh Phong quay sang thì bắt gặp cô gái cũng mặc đồ bệnh nhân như mình. Vẫn gương mặt ấy, vẫn mái tóc ấy làm anh cứ nhìn mãi. Anh không nghĩ cô lại đến thăm mình
Hy Nguyệt vẫn lạnh tanh, cô mở lời trước
-Anh...khỏe chứ?
Anh gật đầu, cô cũng không nói gì thêm. Không khí có đôi chút hơi gượng gạo. Lục Lãnh Phong suy nghĩ vài điều rồi hỏi cô
-Mấy bài báo đó biến mất là do em phải không?
-Anh đỡ cho tôi một viên đạn, tôi làm như vậy...cũng đáng mà
Dừng lại một lúc, Hy Nguyệt tiếp lời, câu từ như cửa dao vào người Lục Lãnh Phong
-Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai. Không còn gì tôi đi trước
-Em còn hận anh?
Hy Nguyệt định rời đi thì bị câu nói ấy làm cho đứng hình
-Tôi...tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại, như thế này là quá đủ rồi
Dứt lời, Hy Nguyệt chẳng thèm nhìn lấy anh, nhanh chóng sải chân cầm lấy nắm cửa. Vừa bước ra ngoài thì lại gặp Tiểu Giang
-Th-thiếu...