Hy Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh, cương quyết nói. Cô suy nghĩ kĩ lắm rồi dù có yêu hay không nhưng cứ tiếp tục như vậy e rằng chỉ khổ thêm
-Cô nghĩ bao lâu sẽ trả hết nợ? một năm, năm năm hay mười năm? Còn nữa tôi có hạnh phúc với ai không đến lượt cô lên tiếng
Lục Lãnh Phong nhếch mép, cười nửa miệng. Anh từ từ tiến lại gần Hy Nguyệt, nắm lấy hai tay cô
-Dù có trả hết nợ, tôi cũng không li hôn. Cô chỉ mãi mãi là của một mình Lục Lãnh Phong này
-Anh cố chấp quá vậy. Không phải anh yêu Tống Thanh Di sao?
-Tôi yêu ai đâu đến lượt cô quản. Bây giờ tôi chỉ biết cô là vợ của tôi, cô phải phục tùng tôi
Giai Lạc vẫn đứng ở đó, càng nghe lại càng bất ngờ. Không lẽ hai người họ diễn kịch để qua mắt nhà chính? Hết sức kinh ngạc, cô chẳng thể ở lại LCK được nữa vội ra xe lái thẳng về nhà chính
Sau khi về biệt thự Lục gia, Giai Lạc hớt hải chạy vào tìm bà nội và ba của
mình
-Chẳng phải con nói đến tìm anh hai hả? Sao giờ về sớm thế
Ông Lãnh Hàn thấy cô con gái mình về, bỏ tờ báo xuống
-Bà, ba con có chuyện này muốn nói với hai người
-Có chuyện gì trông con gấp gáp thế?
Nội Phong vuốt phần tóc hơi rối của cô cháu gái rồi hỏi
-Lúc này, con đến LCK vô tình nghe anh và chị dâu cãi nhau
Bà nội và ông Lục Lãnh Hàn khi nghe xong cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên trái lại với thái độ đó là sự khó hiểu của Giai Lạc
-Rõ ràng hai người đó hạnh phúc lắm mà sao bây giờ lại cãi nhau. Còn bà và ba nữa sao hai người bình thường quá vậy?
-Cháu gái à, hôn nhân thì đâu thể tránh khỏi những lần cãi vả. Bây giờ thì chưa nhưng sau này con lấy chồng rồi sẽ hiểu thôi
Bà nội ôn tồn giải thích cho Giai Lạc hiểu
-Nhưng...nhưng mà bà à chính tay con nghe chị dâu nói cái gì mà trả nợ, li hôn rồi còn có nhắc đến Tống Thanh Di nữa
-Ây!! Chẳng phải chính con nói hai đứa đó hạnh phúc sao ..chắc là chị dâu con giận anh hai nên mới nói mấy lời như vậy thôi. Con đừng suy nghĩ lung tung quả
Ông Lãnh Hàn thấy con gái vẫn nghĩ ngợi về chuyện đó liền nói
-Dạ. Thôi con lên phòng nghỉ chút nha
Giai Lạc giọng xìu xuống, cô cầm lấy túi xách rồi đi lên lầu. Vừa mở cửa phòng đã nằm xà xuống giường lăn qua lăn lại, trong đầu luôn suy nghĩ về cuộc đối thoại của hai người Lục Lãnh Phong, Diệp Hy Nguyệt. Dù bà và ba đã nói không sao nhưng mà cô vẫn thấy cứ lo làm sao
-Shh, Aaa
Cố định ngủ một giấc nhưng mà lại không tài nào ngừng nghỉ về chuyện đó. Giai Lạc vò vò đầu xong vỗ vào trán
Buổi cơm tối cô ăn cũng chẳng ngon miệng. Gắp một miếng cá bỏ vào miệng, trong đầu lại luôn nghĩ
-Bây giờ phải có rượu ha
Suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu khiến hai mắt Giai Lạc sáng lên. Đúng rồi là bar JG sao không nghĩ ra nó sớm hơn
-Bà, ba một lát nữa con đi chơi nha. Con sẽ mang theo chìa khóa khi về tự mở cửa, mọi người không cần chờ đâu nha
Giai Lạc giọng điệu vui vẻ nói với hai người
-Con định đi đâu?
-Thì...thì con đi uống ít rượu thôi
-Nhớ cẩn thận với về sớm đó
Bà nội dặn dò cố
-Con biết rồi, nội đừng lo. Đâu có ai rảnh đi hai con làm gì chứ nhưng
mà...nếu người nào có ý định đó nói không chừng ba và anh hai sẽ đốt nhà họ luôn đó
Giai Lạc cố ý nói thêm để bà yên tâm
Bảy giờ tối, cô thay quần áo rồi lái xe đến quán bar JG. Ngồi ở quầy bar, Giai Lạc gọi ra một ly Whisky. Cô ngồi nhâm nhi, thưởng thức từng chút một
-Nè cô em sao ngồi đây một mình vậy? Có cần anh uống cùng không?