-Ăn như heo
-Tôi nghe đấy
Chưa đầy năm phút, một đĩa sủi cảo nóng hổi được mang ra. Mắt Thiên Nhi lại sáng rỡ lên, cô không để ý đến người đối diện mà gắp một miếng bỏ vào miệng hài lòng. Sủi cảo vẫn ngon như ngày nào.
-Cô định ăn hết à?
-Anh muốn ăn không?
William không đáp, anh xoay mặt sang hướng khác. Cô cũng không phải là người hẹp hòi, Thiên Nhi đẩy chiếc đĩa đến trước William
-Nè
Anh liếc mắt xuống chiếc đĩa vẫn còn hai cái, hơi do dự rồi cũng cắn một miếng. Mặt vẫn không biểu cảm gì nhưng trong lòng William lại tấm tắc khen ngon
Cả hai ngồi thêm một lát thì gọi cô chủ quản tính tiền. William đưa ra một chiếc thẻ đen những quán ăn bình dân thì làm gì quẹt thẻ được
+
Cô mất ví thì làm gì có tiền, cứ tưởng ai đó sẽ trả nào ngờ hắn ta lại không có tiền mặt. Thiên Nhi ngượng ngùng nhìn cô chủ quán nói
-Hay là...để hôm khác Con ghé trả cô được không ạ?
-Không sao, hôm khác cũng được
Sau khi William lái xe rời đi, cô ngồi ở ghế sau khoanh tay trách móc
-Tại sao cuối cùng vẫn là tôi trả tiền. Đáng ra tôi không nên tin lời anh
Anh vẫn im lặng ngồi ở ghế lái, mắt hướng về chiếc kính chiếu hậu. Hình dáng của cô gái nhỏ nhắn lập tức được thu vào mắt.
Thật lòng thì cô cũng có chút dễ thương!!!
-Hôm nay trăng tròn quá
Thiên Nhi nhìn cảnh vật bên đường thông qua kính xe. Bầu trời hôm nay trăng không những tròn mà nó còn rất sáng nữa
William nghe cô nói thì đột nhiên lại có nhã hứng muốn lái xe một vòng
Quay lại với Hy Nguyệt, mười giờ tối hôm đó cô lại muốn đi dạo để ngắm trăng. Cô đi một hồi thì lại vô thức đứng trước cửa phòng Lục Lãnh Phong
Cứ nghĩ anh đã ngủ, Hy Nguyệt bèn mở khẽ cánh cửa. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, Hy Nguyệt cứ ngồi đó nhìn chăm chú vào gương mặt góc cạnh của anh
Lục Lãnh Phong nhận ra mùi hương này chính là của cô, không thể nào sai được. Anh không biết sao giờ này cô lại đến đây và cũng chẳng biết phải đối diện như thế nào nên đành nhắm mắt giả vờ như đang ngủ
Ánh mắt của Hy Nguyệt lại và phải chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lục Lãnh Phong. Cô lại không nghĩ anh còn giữ nó, giọng nói đều đều cứ thế phát ra
-Hai ngày nữa là ngày mà chúng ta kết hôn vào ba năm trước...nhưng mà có lẽ anh không nhớ đầu
Đương nhiên là anh nhớ chứ! Không những thế nó còn là ngày mà anh phải phẫu thuật
-Ba năm...anh sống tốt chứ nhỉ?
Nói thế nào đây? Không hút thuốc, uống rượu thì lại lao đầu vào công việc. Giờ làm việc nói không chừng lại còn nhiều hơn giờ ngủ
-Ba năm trước, tôi đơn giản chỉ là một đứa gả thay, chúng ta chưa từng gặp nhau trước đó. Vậy tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?
-Anh cấm tôi vẽ nhưng anh có biết đó là điều duy nhất có thể làm tôi vui không? Anh xem tôi như một món đồ chơi mà tùy ý chiếm hữu. Tôi còn nhớ ngày hôm đó chỉ vì không vừa miệng mà anh hất đổ cả một bàn thức ăn...nhưng anh có biết đó là ngày sinh nhật của tôi không?
Hy Nguyệt cứ ngồi đó trút hết những suy nghĩ đã bị kiềm nén suốt ba năm
-Ngày con mất, anh có một chút nào gọi là đau buồn không Lãnh Phong? Đứa bé là con của anh mà...
-Chúng ta luôn đóng giả làm một đôi vợ chồng hạnh phúc trong mắt người khác nhưng làm như thế để làm gì? Anh có biết anh làm như vậy khiến tôi bao nhiêu lần lầm tưởng là anh yêu tôi chưa?
-Nguyệt, sao chị lại ở đây? Đã trễ lắm rồi chúng ta mau về phòng thôi
Tiếng nói ấy là của Khánh Hà. Chẳng thấy cô đầu Khánh Hà liền đoán ra ngay là cô ở đây
Hy Nguyệt vội lau đi nước mắt rồi đứng dậy đáp lời
Được rồi, chúng ta đi thôi
Hai người rời khỏi phòng bệnh, chờ khi cánh cửa được đóng lại Lục Lãnh Phong từ từ mở mắt. Trong đầu chất chứa những dòng suy nghĩ phức tạp, anh cười chua xót ròi giọng nói không nóng không lạnh cứ thế phát ra
-Trong mắt em anh tàn nhẫn thế sao?