-Thức dậy đi, chúng ta về nhà rồi
-U..ưm~
Nghe tiếng gọi, Hy Nguyệt hơi cử động người sau đó dụi dụi vào mắt
Bước chân theo sau chàng trai xuống máy bay, vừa ngước lên nhìn đã bị khung cảnh trước mắt làm cho choáng ngợp đến nín thở
Cô cứ vô thức đi theo người trước mặt đi qua cổng rào. Hai bên là các người làm đứng thẳng tắp, họ đang cúi người tỏ vẻ cung kính với chàng trai trước
mắt
Đây là...Anh là.....
Hy Nguyệt vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, đầu óc cô hoàn toàn rối tung lên
-Vào thôi, mọi người đợi em lâu lắm rồi đấy
Cô đi phía sau chàng trai vào tận bên trong, đi lên chiếc cầu thang lớn được nạm cẩm thạch rồi theo anh ta bước đến một căn phòng
*Cạch*
Phía sau cánh cửa khung cảnh còn xa hoa gấp nhiều lần so với những gì cô được thấy trên ti vi. Đèn chùm pha lê cao cấp được treo ở trần nhà, gam
màu chủ đạo của căn phòng là trắng, vàng và đỏ càng làm tăng vẻ cổ điển cho tòa dinh thự
Ngoài cô và chàng thanh niên thì còn sự xuất hiện của ba người. Một người trông có vẻ hơn bảy mươi đang ngồi ở chiếc ghế cao nhất,
Hai chiếc ghế thấp hơn là một người đàn ông ngoài năm mươi và một người người phụ nữ tóc màu nâu hạt dẻ vô cùng xinh đẹp
Hy Nguyệt ngây người đứng tại chỗ, cô phần nào đoán được ba người đó là người hoàng tộc nhưng mà họ thì có liên quan gì đến cô?
-Nào lại đây
Căn phòng tuy xa hoa nhưng mà cô lại cảm giác nó ngập tràn sự yêu thương của tình thân khiến Hy Nguyệt buông bỏ cảnh giác mà vô thức tiến lại gần chiếc ghế cao kia
-Cháu ngoại của ta, cuối cùng cũng tìm thấy rồi
Ông ấy nhìn thấy Hy Nguyệt thì vô cùng xúc động, đứng bật dậy ôm chầm lấy
CÔ
-Cháu ngoại? Mọi người là... Chuyện gì đang xảy ra vậy sao con chẳng hiểu gì hết
CÂyy, cái thằng tiểu tử này con chưa giải thích cho con bé biết sao?
Tiếng nói đó chính là của người phụ nữ quý tộc kia, bà ấy đứng lên đi lại phía chàng trai đã cứu Hy Nguyệt nhéo một bên tại của cậu ấy mà nói
-Aaa đau đau, buông con ra trước đã
Bà ấy dần dần họ bỏ tay ra, chàng trai tội nghiệp xoa xoa lỗ tai tội nghiệp của mình rồi nói bằng giọng uẩn khúc
-Chuyện này dài dòng chết đi được, làm sao con giải thích cho nổi
Nghe con trai của mình nói, người phụ nữ suýt xoa gật đầu rồi lại ra lệnh
-Còn không mau lấy ghế đến cho con bé
Chàng trai tội nghiệp ấy đường đường là thái tử William của Vương quốc Anh vậy mà lại bị mẹ mình sai vặt
Dù là thái tử trong mắt người ngoài nhưng mà William vẫn rất sợ mẹ. Cậu đành phải đi đến nhấc một chiếc ghế cho Hy Nguyệt
-Này, con ngồi xuống trước đã
Andrew Henry, quốc vương lúc này đi đến kéo cô qua ngồi xuống chiếc ghế và ông ấy cũng chính là cậu của Hy Nguyệt
Còn người ngồi ở chiếc ghế cao nhất chính là cựu quốc vương David Henry
-Chuyện này...chuyện này...
Hy Nguyệt vô cùng khó hiểu, từ ngữ trong đầu cô lúc này bay đi đâu cả rồi. Sau một đêm, lại nhận được tin mình có người thân lại là hoàng gia Anh, chuyện này có phải là rất khó tin hay không?
Được rồi, con bình tĩnh trước đã rồi mọi người sẽ nói cho con tất cả mọi chuyện
Mẹ của William lên tiếng, bà ấy là Laura, một vvương hậu vô cùng xinh đẹp và quý phái
-Chuyện này nói ra thì dài dòng cậu cũng không biết phải nói với con như thế nào. Thôi thì giới thiệu mọi người trước đã
Quốc vương Andrew đứng nghiêm nghị trong bộ vest đen, giới thiệu từng người trong hoàng tộc cho Hy Nguyệt
Nghe xong cô như bị ngớ người, tự lấy tay nhéo vào đùi của mình một cái thật mạnh
-Aaaa đau quá. Đây là thật không phải mơ chứ?
Đương nhiên là thật rồi, con bé ngốc này