Hy Nguyệt lúc này đã vô cùng nhẹ lòng, ông ngoại nói như vậy có nghĩa là đã đồng ý. Từ nay, đã có thể ở bên cạnh anh rồi. Cô nắm lấy tay Lục Lãnh Phong rồi nở nụ cười hạnh phúc
-Tốt quá rồi
Sau tất cả thế là Lục Lãnh Phong đã có thể thực hiện kế hoạch cầu hôn của mình. Hôm chủ nhật, khi cả hai rãnh rỗi anh liền mở lời muốn đưa cô đi chơi, Hy Nguyệt cũng chẳng nghĩ gì mà đồng ý ngay
Hôm ấy, Hy Nguyệt cố ý chọn quần áo lâu hơn bình thường một tí. Hết ướm thử bộ váy này thì lại ướm bộ váy khác lên người. Mãi đến hơn hai mươi phút, Hy Nguyệt mới chọn ra một bộ trang phục ưng ý
Lục Lãnh Phong đứng ở phía trước tựa người vào tường, dùng ngón trỏ gõ gõ vào chiếc đồng hồ đắt tiền
Thêm tầm mười phút, Hy Nguyệt bước ra ngoài với một bộ váy trắng tay phồng. Mái tóc xoăn nhẹ được để sang một bên vai. Tất cả đều làm nổi bật lên những đường nét xinh đẹp vốn có của cô
-Chúng ta đi thôi
-Vâng
Anh đưa cô đi rất nhiều nơi, địa điểm đầu tiên hai người họ dừng lại chính là trung tâm thương mại. Hy Nguyệt nhất thời cao hứng mà muốn mua sắm thêm vài bộ quần áo
Những năm trước kia, Hy Nguyệt đã vất vả để làm thêm nhưng bây giờ cuộc sống đã rất sung túc nên cô muốn dành thời gian để hưởng thụ
Hy Nguyệt mua rất nhiều thứ nhưng cô vẫn rất thảnh thơi và muốn đi dạo tiếp bởi vì những túi đồ đấy đã có người xách đó là "vệ sĩ bất đắc dĩ" Lục Lãnh Phong
Cả hai vô tình đi ngang khu vui chơi, bước chân Hy Nguyệt bỗng nhiên dừng lại. Ánh mắt cô lại hướng về phía máy gắp thú. Chú cừu trắng bên trong đó liền thu hút cô. Hy Nguyệt lại nổi tính trẻ con mà nói với anh
-Chúng ta gắp thú một chút đi anh
Lục Lãnh Phong không nói gì mà chỉ mỉm cười gật đầu. Vợ yêu của anh muốn gì anh sẽ đều thuận theo tất
Sau khi mua xu xong, anh lần lượt bỏ chúng vào máy gắp thú. Nhưng công việc này lại khó
hơn Lục Lãnh Phong nghĩ nhiều. Chú cừu trắng cứ bị gấp lên rồi lại rơi xuống đến tận mấy
lân
Dù đang rất tức giận nhưng anh cố kiềm chế lại và tiếp tục gắp nó cho Hy Nguyệt. Quả thật sau thêm vài lần chơi nữa, gấu bông cũng rơi ra ngoài
Lục Lãnh Phong cúi xuống rồi nhặt nó lên. Anh chưa vội đưa nó cho Hy Nguyệt, ngón tay chỉ chỉ vào một bên má, giọng điệu mặt dày mà nói
-Em cũng nên thưởng gì đó cho anh chứ?
-Ở đây còn có nhiều người lắm đó
-Vậy thì anh sẽ không đưa nó cho em
Hy Nguyệt mặc kệ mọi người xung quanh mà nhắm mắt lại rồi kiễng chân lên mà hôn vào má Lục Lãnh Phong. Cả gương mặt đỏ ửng lên, Hy Nguyệt ngượng ngùng nhìn anh rồi đi thẳng về phía trước không dám nhìn lại
Anh có phần ngơ ngác, miệng còn không kịp khép nổi. Đưa cánh tay chạm nhẹ lên má, khóe miệng hiện lên ý cười
Rời khỏi trung tâm thương mại, Lục Lãnh Phong lại lái xe đưa cô đến công viên giải trí. Bỗng có vài đứa trẻ nô đùa chạy ngang qua Hy Nguyệt và anh
Cô khẽ mỉm cười nhìn chúng rồi bất giác đặt tay lên bụng phẳng lì của mình. Từ hôm đó nên nay vẫn chưa có động tĩnh gì
Sau một hồi, Lục Lãnh Phong bảo Hy Nguyệt đứng đợi một lát còn mình đi mua nước cho cô rồi quay lại
Hy Nguyệt đứng nhìn mọi thứ xung quanh, đợi hơn mười phút cũng chẳng thấy anh đâu. Bỗng cô thấy bóng dáng của Lục Lãnh Phong đang đi về phía mình, trên tay còn cầm theo một bó hoa hồng đỏ
Cô lấy bàn tay nhỏ nhắn che lại miệng và kinh ngạc. Sau đó, liền xoay đầu lại, phía sau Hy Nguyệt là một đài phun nước. Phải rồi, lần đầu tiên cả hai gặp nhau là ở nơi có đài phun nước cơ mà
Không lẽ Lục Lãnh Phong đang định cầu hôn?
Anh vẫn cứ tiến về phía Hy Nguyệt, khi đã đứng trước mặt cô Lục Lãnh Phong bất ngờ quý xuống
-Hy Nguyệt, ba năm trước chúng ta từng tổ chức nhưng đó là một cuộc hôn nhân đau thương, đầy nước mắt. Hôm nay, anh muốn hỏi em...Hy Nguyệt, em có muốn gả cho một lần nữa không?
Mọi người xung quanh thấy được màn cầu hôn của Lục Lãnh Phong thì vô cùng hào hứng. Bọn họ cùng nhau reo hò, có người còn quay lại cả video vì họ nhận ra anh và cô
Đồng ý đi! Đồng ý đi!
Hy Nguyệt nhận lấy bó hoa hồng từ tay anh. Nó gần như muốn che hết cả người cô. Như để muốn chắc chắn thêm, Hy Nguyệt bèn hỏi thêm anh
-Ba năm trước em là Hy Nguyệt nhưng hiện tại em là Ariana. Em muốn biết người anh yêu thật sự là ai
-Dù em có là ai thì anh vẫn yêu bởi đơn giản em là cô gái mười lăm tuổi năm đó mà anh hết lòng muốn yêu thương, bảo vệ và chiều chuộng
Câu trả lời của Lục Lãnh Phong dường như làm Hy Nguyệt rất hài lòng. Cô không nói gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười
-Anh hỏi lại thêm lần nữa nhé!
Lục Lãnh Phong lấy từ trong túi một chiếc hộp sang trọng, lấy chiếc nhẫn ở bên trong ra. Nó quả thật rất tinh xảo, từng đường nét đều rất tỉ mỉ, phía bên trên còn có viên kim cương phát ra thử ánh sáng lấp lánh
-Nhóc con, em có muốn gả cho anh không?
-Còn không màu đeo vào