Chương 4: Trong Mắt Anh Tôi Là Gì
Mượn tiền anh không thành, cô quay về phòng
Sáng hôm sau
Hy Nguyệt bước xuống lầu, sao hôm nay Anotole lại yên tĩnh đên vậy, sao từ nãy đến giờ cô chẳng thấy bóng dáng một người hầu nào cả
-Lâm quản gia, mấy nữ hầu đâu hết rồi?
Cô thắc mắc hỏi quản gia Lâm
-Thưa phu nhân, bọn họ nghỉ hết rồi
-Sao lại nghĩ?
Cô ngạc nhiên hỏi
Lục Lãnh Phong từ trên lầu bỏ hai tay vào túi quần cao ngạo nói
-Là tôi đuổi đó, cô có ý kiến gì không?
Anh ra hiệu cho quản gia Lâm lui xuống rồi tiến lại gần cô
-Cô thích làm, vậy thì tôi cho cô làm
Hy Nguyệt nhìn đầy nghi hoặc
-Đây vốn dĩ là việc của cô ở Diệp gia mà chẳng qua là công việc của cô nó chỉ tăng thêm vài lần thôi
Hy Nguyệt không quá bất ngờ với những gì anh nói nhưng mà cảm giác ở tim rất đau
-Rốt cuộc trong mắt anh tôi là gì?
Cô nắm chặc lấy chiếc đầm dài đang mặc để cố giữ bình tĩnh
Cùng lúc đó, từ ngoài Tiểu Giang-trợ lý của anh chạy vào nói
-Lục tổng, xe chuẩn bị xong rồi
-Tôi ra ngay
Sau đó, Tiểu Giang cúi người chào cô rồi quay ra xe
-Không là gì cả
Anh trả lời câu hỏi của Hy Nguyệt một cách dứt khoác rồi quay lưng bước thẳng ra xe
Nghe câu trả lời của Lãnh Phong, cô bất giác rơi một giọt nước mắt. Sau đó nhanh chóng lấy tay lau đi. Bốn từ "Không là gì cả" thực sự làm cô rất đau
-Được rồi, tôi sẽ làm theo ý của anh
Cô nói đầy chua chát. Bây giờ trong phòng khách chỉ còn mỗi mình cô
...----------------...
Vốn dĩ cô định hôm nay sẽ đi gặp người bạn thân nhất của cô- Ngụy Thiên Nhi để hỏi....mượn tiền nhưng ai ngờ mới sáng ra đã có chuyện với hắn
Lấy lại tinh thần, cô thay một bộ quần áo rồi đi đến nơi Thiên Nhi làm việc. Đó là một cửa hàng thời trang không mấy xa hoa nhưng những bộ trang phục được trưng bày ở đây vô cùng độc đáo và tinh tế
-Áaaa Nguyệt Nguyệt mình nhớ cậu quá đi
Thiên Nhi vui mừng ôm chầm lấy cô
-Buông mình ra đi, mình sắp nghẹt thở rồi này
-Nhưng mà mình nhớ cậu thật đấy
Thiên Nhi là người bạn thân nhất của Diệp Hy Nguyệt, cả hai đã chơi với nhau từ phổ thông đến tận bây giờ. Ngụy Thiên Nhi chính là người luôn ở bên động viên, lo lắng cho cô,có thể nói rằng sau mẹ cô thì Thiên Nhi là người thật tâm đối xử tốt với Hy Nguyệt
Nguyệt Nguyệt là cái tên thân thương mà Thiên Nhi dùng để gọi Hy Nguyệt. Chỉ vài hành động nhỏ nhoi nhưng cũng đủ thấy rằng cả hai vô cùng thân thiết
-Sao hôm nay phu nhân Lục lại đến tìm mình vậy?
Thiên Nhi trêu chọc Hy Nguyệt
-Cậu..cậu có thể cho mình mượn một ít tiền được không?
-Mượn tiền? chẳng lẽ tên tổng tài Lục Lãnh Phong đó không cho cậu tiền hay sao?
Cô hơi ngạc nhiên hỏi Hy Nguyệt để xác minh lại. Cô không biết có phải mình bị ù tai mà nghe nhầm thành hai từ "Mượn tiền" rồi hay không
-Không phải, chẳng qua là mình quên hỏi nên anh ấy đi làm rồi
Hy Nguyệt không ngạc nhiên với thái độ đó của Thiên Nhi. Bởi chẳng ai mà tin hai từ "mượn tiền" từ miệng cô vì mọi người đều nghĩ người cô lấy là một ông chủ giàu nhất nhì ở thành phố G này
Nhưng mà nhiều lúc cô còn không biết liệu cô lấy phải Lục Lãnh Phong là may mắn hay xui xẻo đây
Thấy Hy Nguyệt nói vậy nên Thiên Nhi cũng không nghi ngờ sau đó đưa tiền cho cô
-Cảm ơn cậu, khi nào có mình sẽ trả lại
-Chúng ta là bạn mà, cậu cứ cầm lấy đi Nguyệt Nguyệt
-Vậy mình đi trước gặp cậu sau nhé
Hy Nguyệt rời khỏi cửa hàng , nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc đó có gì rất khác,Thiên Nhi nhìn theo có hơi thắc mắc
-Có phải cậu giấu mình điều gì không?
Sau khi rời khỏi cửa hàng, cô đi đến tiệm để mua giấy vẽ rồi trở về Anotole. Lúc cô về đến biệt thự sau đó chạy thẳng lên phòng để vẽ, lúc cô về cũng đã là gần 3 giờ chiều. Cô vẽ say sưa đến mức quên cả nấu cơm tối