Tống Bằng lạnh mặt nhận lấy, một lời đều không nói, không cho đối phương tí mặt mũi nào quay lưng đi.
Kẻ kia nhìn bóng lưng hắn bước lên tàu cũng chỉ cười chứ không tức giận gì. Tính tình của Tống Bằng không phải ngày một ngay hai mới có. Nếu hắn nói lời nào với người ta thì mới đúng là kỳ quái.
Thế mới nói cái mặt than lạnh lùng kia có tính lừa gạt như vậy đó.
Nhưng hắn ta không biết rằng sau khi tiễn Tống Bằng đi thì chỗ của hắn lại tiếp đón thêm hai người nữa.
“Ngạo trung tá, tiến sĩ Trình?”
Hắn ta bất ngờ kêu lên khi nhìn thấy thân phận của hai người mới đến.
“Nghiên cứu có tiến triển, tôi cần ra biển gấp.”
Trình Liên làm bộ nhún vai nói.
“Hiện tại sao? Bên ngoài đang sóng gió thế này. Thời tiết thay đổi thất thường như vậy thật sự là khá hiếm hoi trong vòng mười năm nay.”
Hắn ta tuy nói nhưng chân vẫn bước vào phòng lưu trữ của kho tàu. Xem ra việc này không hề hiếm lạ chút nào với hắn, càng không có chuyện nghi ngờ động cơ của hai người mới đến. Thật ra nếu chỉ có mình Ngạo Tề đến thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
“Người làm nghiên cứu làm gì có chuyện sợ thời tiết. Chưa nói tàu của chúng ta nào sợ chút gió này.”
Trình Liên nói như thật. Dù câu sau hắn nói không sai.
“Dân cơ bắp như chúng tôi thật sự là không hiểu niềm vui của mấy cậu.”
Hắn ta chỉ lo nói mà không có để ý hai người phía sau vẫn luôn theo sát hắn.
Cho đến thời điểm mắt thấy cánh cửa sau lưng không đóng sập lại như hắn đã nghĩ thì…
Phặc!
Hắn còn chưa kịp quay đầu xem thử thì sau gáy đã bị người dùng lực đập cho một cái. Đến người ra tay đánh mình hắn đều không thấy đã ngã xuống ngất đi.
Phía sau hắn, Ngạo Tề mặt không có biểu tình gì đáng nói nhàn nhã thu tay lại. Điệu bộ trông còn đặc biệt tiêu sái. Trình Liên trề môi khinh thường. Nhưng mà hắn vẫn không có quên chính sự, lập tức sải bước chân dài đi đến bàn điều khiển bên trong phòng quản lý dữ liệu của kho tàu.
“Tôi không ngờ anh lại tham gia cùng.”
Trình Liên miệng thì nói nhưng tay lại nhanh nhẹn lướt trên bảng điện tử. Màn hình trước mặt hắn không ngừng nhảy lên những chuỗi ký tự khó hiểu nhưng Trình Liên lại giống như không quan tâm. Hắn liên tục thao tác nó một cách nhanh chóng. Thời điểm trên màn hình trước mặt hiện lên một giao diện hỏi hắn đồng ý hay từ chối thì hắn nhìn cũng không nhìn đã chọn đồng ý. Sau đó giao diện lại biến thành một thanh dữ liệu nằm ngang, bên trên hiển thị tiến độ truyền tải dữ liệu đang không ngừng chạy dần về phía sau.
Ngạo Tề sau khi kéo tên kia bỏ qua một bên thì nhìn Trình Liên bằng một ánh mắt kỳ quái: “Nên là tôi hỏi cậu mới đúng.”
Vốn dĩ nếu không có Trình Liên thì hắn không có khả năng nào đánh ngất tên kia đâu. Bởi vì cách thức truyền tải dữ liệu dùng để vận hành tàu con thoi chỉ có tên kia biết. Ngạo Tề không ngờ Trình Liên lại biết, không những biết mà còn làm rất bài bản, giống như rất quen thuộc. Ban đầu hắn nghe kế hoạch của tên này trước khi vào đây thì vẫn còn tồn một tia hoài nghi. Hiện tại…
Trình Liên nghe hắn nói chỉ nhún vai chứ không giải thích gì cả.
“Cậu cũng đi theo?”
Ngạo Tề thấy hắn không trả lời thì cũng không ép. Nhưng hắn vẫn không định buông tha cho Trình Liên.
“Không được sao?”
Đúng lúc này trên màn hình báo hiệu tiến độ đã hoàn thành, Trình Liên vừa thuận tay rút cái thẻ từ nhìn không khác gì với cái trước đó tên kia đưa cho Ngạo Tề vừa khinh khỉnh nói.
“Cậu bỏ được?”
Ngạo Tề theo hắn đi ra ngoài, tiến về phía kho chứa tàu vẫn còn không buông tha cho mà tiếp tục hỏi.
“Có gì mà không được. Anh còn có thể bỏ kia mà.”
Trình Liên giọng điệu vẫn đáng đánh như vậy. 𝙏hử thách tì𝗺 trang gốc, géc gô 𝙏 R𝖴M𝙏R𝖴𝗬Ệ𝗡﹒V𝗡
Ngạo Tề tắt tiếng.
Nói thật thì đến giờ hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại quyết định tin tưởng vào những lời của Tống Bằng. Nhưng ít nhiều gì hắn cũng là chí hữu của Tống Bằng, hơn nữa hắn thật không muốn nhìn thấy tương lai Chiến Thiên lão già kia lên cầm quyền. Còn Trình Liên đâu, không phải nói chứ người như Trình Liên đi đâu người ta cũng sẽ hoan nghênh. Cho dù đổi triều đổi đại thì hắn vẫn có thể sừng sững không ngã, còn có thể hô mưa gọi gió chứ không nói sợ bị chèn ép. Mặc kệ là ai thì vẫn chỉ có càng cung phụng hắn hơn thôi. Đó chính là sức hút của một nhà nghiên cứu.
Trình Liên thấy hắn không nói thì càng không có khả năng tự lộ bí mật. Dù việc hắn xuất hiện ở đây đúng thật là có phần khó tin, nhưng nguyên nhân lại rất đơn giản. Chỉ là hắn không tính nói cho Ngạo Tề tên vũ phu này biết.
Cứ thế, hai người một trước một sau đi vào kho tàu.
Trước Dung Lạc từng thắc mắc những con tàu của căn cứ được họ cất giữ ở đâu. Hòn đảo này nhìn đến nhìn đi đều không có nơi nào giống như hải cảng cả. Thì ra hải cảng của căn cứ không sừng sững trước mặt người khác mà nó nằm trong một hang ngầm dưới lòng đất, sát biên giới của hòn đảo. Kho tàu của căn cứ, nơi neo đậu những con tàu của họ cũng nằm sâu bên dưới hòn đảo. Những con tàu sẽ theo đường ngầm này thoát ra, sau đó nổi lên mặt nước, bắt đầu cuộc hành trình thuộc về nó.
Hai người Trình Liên không hề ngừng lại bước chân mà lướt qua không ngừng một dãy những con tàu từ nhỏ đến lớn. Nhìn sơ qua nơi này phải có hơn năm mươi con tàu kích thước không đồng nhất. Chúng nó neo đậu thành hàng nổi trên mặt nước. Họ đi cho đến khi nhìn thấy một con tàu có thể nói là lớn nhất ở nơi này, một mình chiếm cả một không gian lớn mới ngừng lại.
Ngạo Tề từ nãy đến giờ không có chú ý lắm, tựa như khi Tống Bằng nói hắn cứ việc đến đây thì sẽ có thể lấy được tàu thì hắn cũng không nghĩ con tàu mà họ nhắm đến lại là Z. Hay có lẽ chính bản thân Tống Bằng đã không nghĩ Trình Liên lại nhắm đến nó. Nói thẳng ra, bản tính kiệt ngạo của Trình Liên chỉ có hơn chứ không hề kém ai.
“Cho dù cậu là tiến sĩ thì vẫn không đến mức có thể lấy được thao tác của con tàu này đi đúng không?”
Hắn chưa nghe thấy tin tức gì nói rằng Trình Liên toàn năng đến mức này cả. Ừ thì hắn là tiến sĩ sinh học của căn cứ đó, nhưng thế thì có liên quan gì đến khoa học đâu chứ. Đó là chưa nói con tàu này nào có dễ lấy như vậy.
“Dù sao tôi cũng đã cống hiến cho căn cứ gần mười lăm năm, chẳng lẽ không xứng đáng với con tàu này chắc.”
Trình Liên nói như đúng rồi khiến Ngạo Tề căm nín không thôi. Cái này có thể đong đếm, tính toán theo kiểu đó à!! Hơn nữa, dù đã biết tên này không phải tự tin bình thường, nhưng hắn không nghĩ lại kiêu ngạo đến như vậy.
Tít.
Âm thanh thanh thúy xuất hiện từ nơi Trình Liên áp tấm thẻ từ lên thân tàu. Sau đó cửa vào trên thân con tàu hình thoi như thuyền không gian bật một phát mở ra. Mặc kệ sự xoắn xuýt của Ngạo Tề.
Trình Liên ngạo nghễ đi vào.
“…”
Ngạo Tề dù bất đắc dĩ nhưng vẫn phải theo hắn đi vào trong. Đến nước này rồi họ không có nhiều thời gian để mà lề mề nữa.
Ngày trước không phải tự dưng mà Tống Bằng nói con tàu này không dễ đánh cắp. Nó là con tàu có tầm quan trọng lớn nhất căn cứ. Xem như Trình Liên lấy được thẻ từ điều khiển con tàu thì cũng rất nhanh sẽ bị phát hiện. Nguyên nhân là bởi vì trong hệ thống điều khiển của con tàu có một thiết bị thông số kết nối với bộ kiểm soát từ xa. Một khi con tàu được kích hoạt thì người đang giữ thiết bị kiểm soát con tàu sẽ lập tức biết được. Nếu nó được cho phép vận hành thì cũng thôi, nhưng nếu không… Đối phương có thể thông qua thiết bị kiểm soát từ xa đưa ra chỉ thị cho con tàu, để cho nó ngừng lại. Như vậy cho dù bạn có trôm được nó thì rất nhanh thôi bạn sẽ bị tìm thấy. So với việc đánh cắp những con tàu khác thì đánh cắp nó chính là tiền mất tật mang lại không được lợi ích gì.