“Ngươi cảm thấy giữa thiếu tá Mục và trung tá Tống ai mạnh hơn?”
Không biết là ai ở trong lúc đang xem cuộc chiến có vẻ khôi hài ở giữa sân bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Lời này có phải chăng đã kích thích Chiến Hạo đang đơn phương công kích Mục Dã, còn đối phương vẫn nhàn nhã đón đỡ công kích của hắn nổi điên hay không lại bỗng nhiên tăng mạnh lực đạo, ra tay càng thêm tàn độc.
Dung Lạc đang căng thẳng ghé vào lan can nhìn xem tình hình bên dưới nghe vào tai lời này chứ chẳng biết trung tá Tống là ai lại khiến cho Chiến Hạo đột nhiên nổi điên như vậy. Nếu không phải nhìn thấy người đàn ông kia vẫn ung dung khiến người giận sôi máu, cô nhất định là sẽ bị lo lắng dày vò đến chết rồi.
Rõ ràng hắn nhìn có vẻ không phải là người thích dây dưa, tại sao lúc này lại…
“Tôi cảm thấy có chút tội cho Chiến Hạo. Trước là bị Tống Bằng hớt tay trên, sau là Mục Dã thiếu tá… Mà hình như hai người này là bạn của nhau thì phải.”
“Đúng rồi. Họ là đồng đội vào sinh ra tử, đã đồng hành trong rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm.”
“Tuy không cho rằng như vậy nhưng tôi vẫn muốn nói đùa một câu, Chiến Hạo bị hai người này bức đến thảm.”
Đúng lúc này chiến cuộc giữa sân đã có thay đổi.
Sau khi Chiến Hạo nổi điên thì không ngừng lộ ra nhiều sơ hở hơn. Đối với những người luôn sống trong nguy hiểm như họ, khả năng nắm giữ sơ hở là không cần phải bàn cãi. Việc Chiến Hạo thua thì người ngoài cuộc xem nãy giờ cũng đã nhận ra rồi, Mục Dã hoàn toàn trên cơ hắn. Hiện tại hắn lộ sơ hở, đó chẳng khác nào đang tuyên án rằng hắn sắp bị hạ bệ. Và y như rằng, ở một lần hắn trông có vẻ như đã đuối sức, muốn buông xuôi rồi, Mục Dã dùng một chân, đá hắn ta bay xa đến tận năm mét có hơn mới ngừng lại. Chiến Hảo một lần đều không đứng lên được, cong người như con tôm mà nằm trên đất rên rĩ.
Đám đông đều không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh khi chắc chắn rằng Chiến Hạo nhất định sẽ phải nằm trên giường nữa tháng một tháng mới xuống được dưới cú đá vào bụng này của Mục Dã. Nội tạng nhất định là bị đá xuất huyết… Nếu không phải cơ thể của họ không giống người thường thì Chiến Hạo nhất định sẽ không sống nổi. Đương nhiên, chuyện này phải được thành lập cho đôi bên rồi. Mục Dã không hề bình thường, cú đá kia cũng không. Không ai cảm thấy bất thường trừ Dung Lạc, người chưa từng chứng kiến sức mạnh của những dị chủng nhân thời hậu tận thế.
Còn Mục Dã, hắn sau khi đá người xong thì một lần đều không thèm nhìn kết quả mà đã sải chân dài vừa đá người đi đến cửa căn nhà mà Dung Lạc đang ở, không tiếng động mở cửa đi vào.
Ngôi nhà này và cả người bên trong từ thời khắc hiện tại sẽ là của hắn, cho đến ngày hắn chết.
Dung Lạc vẫn còn chưa kịp phản ứng bởi diễn biến bên dưới thì đã nghe phía sau mình vang lên tiếng bước chân chậm mà hữu lực. Từng bước từng bước như đội ngược vào tim cô, khiến cô giật mình hoảng hốt quay đầu nhìn lại.
Bộ dạng của cô lúc này nhất định là giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ. Trên ánh mắt người vừa tới nhanh như chớp hiện lên một tia ý cười được giấu sâu đến nổi Dung Lạc đều không bắt kịp, dù cô vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.
Có lẽ là do cô trong lòng đều đang rất loạn…
Những ý tưởng trong đầu bỗng chốc không nói ra được thành lời.
“Vào trong đi.”
Thời điểm này ánh nắng rơi trên vai cô đã gây gắt đến mức khiến cô cảm giác như muốn bốc cháy lên rồi. Dung Lạc không phản kháng bị người nắm tay kéo đi vào nhà.
Đến lúc người đàn ông đặt trước mặt cô một cốc nước, tiếng vang do đáy cốc va chạm với mặt bàn phát ra mới khiến Dung Lạc tỉnh hồn.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh, nhất thời không biết nên nói gì.
Hiện tại cô được xem là vợ của hắn rồi đi… Nếu ở thế giới của cô, Dung Lạc nhất định sẽ cười đùa gọi mình một tiếng quân tẩu nghe thật oách. Hiện tại cô cũng là quân tẩu, nhưng bất cứ lúc nào đều có khả năng đổi một người chồng khác. Muốn chơi cái trò cưới trước yêu sau này đều thật không dễ. Nghe có mỉa mai hay không.
Cơ mà nói chuyện này chi sớm, quan trọng là thái độ của hắn đối với cô. Nếu hắn vẫn giống như những người khác không tôn trọng ý nghĩ của cô, cô cũng sẽ không ở lại.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, người kia lại không hiểu mà không hề nói tiếng nào. Trong phòng khách bất chợp trở nên im ắng áp lực dị thường… Cô nghĩ người đàn ông chỉ muốn cho cô thời gian để tiếp thu chuyện này, nhưng rõ ràng tất cả chỉ đang khiến cho không khí gượng gạo hơn.
Đương lúc cô muốn mở miệng phá vỡ tình cảnh này thì người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, sải bước đi vào bếp, bỏ lại cô ngơ ngác ngồi đó nhìn theo bóng lưng hắn.
“…”
Dung Lạc có chút xúc động muốn đòi về một Mục Dã tựa như buổi sáng ngày hôm qua.
Hay là người này tâm thần phân liệt?. Xin ủng hộ chúng tôi tại ﹎ tгu𝗆tгu 𝘆𝒆n.𝘃n ﹎
“Ăn sáng trước đi.”
“…”
Dung Lạc nhìn thấy ánh mắt vươn một tia trêu chọc của hắn, mới xấu hổ mà bất giác nhận ra bản thân vừa thốt nên câu kia. Cô hận sao không có một cái lỗ nào cho cô chui xuống trốn một chút mới tốt.
Nhưng mà người này chỉ vừa đi vào bếp một chút đã mang ra cho cô một cái bánh mì kẹp trứng và rau đơn giản. Dung Lạc đang đói bụng cộng thêm thần tinh căng thẳng từ lúc mới ngủ dậy đến giờ, không nhịn được nuốt nước miếng cái ực.
Cô dù xấu hổ nhưng không có ý định ngược đãi chính mình, trước là cảm ơn, sau lại không nhanh không chậm cầm cái bánh lên, cúi đầu ăn.
Rõ ràng chẳng có gì đặc biệt, nhưng sao cô lại cảm thấy ngon dữ vậy nà.
Nhất định là do cô đói.
Không phải người ta nói lúc đói ăn sẽ thấy ngon lắm sao.
Nhất định là vậy.
Dung Lạc vừa thuyết phục chính mình vừa đơn giản từ tốn nhưng vẫn nhanh chóng giải quyết cái bánh mì trong vòng ba phút.
Trong thời gian đó người đàn ông đều im lặng ngồi ở ghế sofa đơn bên cạnh mà nhìn cô ăn. Ánh mắt kia Dung Lạc phải cố lắm mới bỏ qua được nó.
Thật lòng không biết nên nói thế nào. Đều là ánh mắt trần trụi như vậy nhưng từ người đàn ông này phát ra, cô lại không thấy ghê tởm. Có chăng là toàn thân mất tự nhiên đến độ muốn đưa tay che đôi mắt đó lại.
Nhưng mà không thể không nói, bụng no rồi tinh thần trở nên bình tĩnh hơn, sẽ không khiến cô bỗng nhiên làm những chuyện có khả năng sẽ khiến mình xấu hổ hơn.
Dung Lạc sau khi uống một ngụm nước tráng miệng, lúc này đã có can đảm cùng Mục Dã đối mặt.
… Dù chỉ duy trì được nữa phút.
Dung Lạc bất lực quay đầu đi, vậy nên cô cũng không thấy ý cười lóe lên trong mắt ai đó.
Cô bệt miệng mấy cái rồi cố tỏ ra hờ hững nói: “Nghe bọn họ nói các người rất hay ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm.”
Cô rất muốn thương lượng với hắn chuyện chung sống sau này nhưng lại không biết nên bắt đầu thế nào. Cuối cùng cô đành để chuyện này lại, đợi đến lúc… Lại tính đi.
Quan trọng vẫn là hỏi rõ những chuyện cô thắc mắc trong lòng.
“Tôi sẽ không chết.”
“…”
Dung Lạc phải mất một lúc mới hiểu được ý tứ của câu nói này. Nhưng mà muốn yên tâm cũng phải đợi xem thử chuyện chung sống thế nào trước đã.
“Tôi muốn biết cái quy củ kia là từ đâu ra? Có phải trước tôi cũng có rất nhiều người bị lừa đến đây không?”