“Luật Thép? Cái này hiện tại vẫn còn người áp dụng sao?”
Sau một hồi bàng hoàng, bên phe Chiến Thiên vẫn là có người nhanh chóng phản ứng lại, nói ra vẫn là thể hiện thái độ hoài nghi. Nhưng lời của hắn ngược lại không có người phản bác.
Đới Mặc bên trong cười lạnh, bên ngoài lại đúng mực nói: “Chẳng ai nói nó không được, cũng không có luật lệ nào bác bỏ nó. Nó vẫn còn hiệu lực thì đương nhiên sẽ có người dùng nó. Quan trọng là có người nào có can đảm dùng nó hay không mới là vấn đề cần nói. Nhưng nếu đã có người dùng rồi thì đó không phải là vấn đề gì đáng để kinh ngạc. Dù sao Luật Thép được sinh ra là vì quyền lợi của cá nhân hiện đang sống trên trái đất này. Nếu nó mang lại lợi ích cho mình thì dùng nó thôi.”
“Là ai?”
“Đúng vậy, là ai? Ai lại đủ sức để cho Đới thống lĩnh nghĩ rằng như vậy là tốt cho Chiến Hạo? Chiến Hạo bình thường có phần nóng nảy nhưng năng lực của hắn không phải giả. Ai có thù oán với hắn lại mạnh miệng nói có thể đánh chết hắn đây?”
Ấy vậy mà bên phe Chiến Thiên vừa nghe xong đã không chút chần chừ lập tức hùng hổ lên, lời lời đều là khích bác, muốn Đới Mặc chỉ mặt gọi tên người kia ra cho họ chiêm ngưỡng. Ẩn ý trong lời nói cứ sợ người ta nghe không ra khiến Đới Mặc cười lạnh không thôi. Đới Mặc thật sự nhịn không được nghĩ muốn nhìn thấy biểu tình của đám người này khi biết được người trong miệng họ là ai.
Giống như nghe thấy lời cầu nguyện của hắn…
“Là tôi.”
Hai chữ mạnh mẽ nhưng không thiếu sự lạnh lùng, không lớn chẳng nhỏ mà lại đủ sức áp xuống tất cả những âm thanh hô hào hùng hổ bên trong phòng hội nghị.
Đới Mặc lắm lúc cũng cảm thấy tính tình Mục Dã khó ưa, bây giờ lại không khỏi muốn cho hắn một ngón tay cái.
Sau một lúc tắt tiếng, trong phòng hội nghị bắt đầu vang lên những âm thanh bàn luận nhưng khe khẽ, không có trắng trợn như mới rồi nữa. Xem ra danh tiếng của Mục Dã thật sự không phải nhỏ. Có điều nhiều người đối với việc hắn có ân oán với Chiến Hạo tỏ ra tò mò không thôi. Đơn giản bởi vì người như Mục Dã đặc biệt lãnh đạm, rất ít khi phản ứng với ai. Nếu Tống Bằng là dùng mũi dao sắc nhọn bá đạo chặn miệng ngươi thì Mục Dã lại dùng hàn băng ngàn năm đông cứng ngươi lại. Cái sự lạnh lùng của hắn gần như đã trở thành tiêu chí rồi.
“Lão có thể hỏi anh lý do không?”
Trong lúc nói Chiến Thiên còn không quên ẩn ý liếc mắt nhìn Đới Mặc đang ngồi kia. Ánh mắt của ông ta chẳng khác nào đang cho rằng Mục Dã là đã thông đồng với Đới Mặc trước, mượn cớ muốn hại chết Chiến Hạo hòng vả mặt ông ta. Nhưng ai nấy đều biết rõ, ông ta không có khả năng dùng cách gậy ông đập lưng ông để phá chiêu này của Đới Mặc. Đơn giản vì ông ta không dám liều lĩnh mạng sống của Chiến Hạo mà để cho Mục Dã chính thức cùng Chiến Hạo dùng Luật Thép. Bởi vì đối phương chính là Mục Dã. Cho dù mới đầu là nói đùa thì hắn vẫn có khả năng giết chết Chiến Hạo thật. Nhưng giống như Đới Mặc từng nói, thay vì dùng Luật Thép thì hình phạt kia ít nhất Chiến Hạo vẫn còn một đường sống, tùy vào năng lực của ông ta lớn hay không. Đới Mặc đã ăn chắc ông ta trong trận đối đầu lần này. Nhưng ông ta lại chưa có từ bỏ phản chiến. Thời điểm ông ta đưa mắt nhìn Mục Dã bên trong con ngươi luôn hoài một tia sắc thái khiến người khó lòng phát hiện trừ bản thân Mục Dã.
Nhưng Mục Dã từ đầu chí cuối mắt đều nhìn thẳng, điểm đáp xuống là mặt bàn phía trước chỗ hắn ngồi, chưa từng dời đi. Cho nên ánh mắt của Chiến Thiên hắn không có nhìn thấy. Thời điểm trả lời hắn vẫn vậy chẳng thèm nhìn ai, giọng điệu lại lạnh lùng đến có phần quá mức không biết tốt xấu trong mắt người khác nhưng bản thân hắn lại giống như không hề hay biết: “Tôi muốn hắn chết, có vấn đề gì không. Còn lý do, tôi không nhất thiết phải nói cho các người.”
Cả phòng hội nghị lại im bặt như chết lần nữa. Bá đạo vậy đó. Kiêu căng ngạo mạn vậy đó. Nhưng người có thực lực người ta dám nói, họ chỉ có im lặng tự bày tỏ thái độ trong lòng thôi.
“Nếu Chiến Hạo chê hình phạt đó quá lớn, hắn có thể nhận lời khiêu chiến từ tôi. Như vậy có khi hắn không cần thực thi hình phạt nữa rồi.”
Đám người chỉ biết há hốc mồm. Có điều như vậy vẫn còn chưa xong.
Mục Dã ít khi ở trước mặt người khác nói nhiều như vậy. Nhưng đã nói rồi thì hắn sẽ nói cho hết luôn. Tốt nhất là khiến cho đám người này ngậm mồm lại, thế mới đúng với bản tính của hắn. Mục Dã không nhìn ai, càng không cho ai mở miệng đã lạnh lùng nói tiếp: “Đến lúc đó tôi sẽ là người giám sát hắn chấp hành hình phạt, đảm bảo hắn thực thi đúng tất cả các bước. Tôi ngược lại hy vọng hắn có thể sống sót, sau này cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Muốn sinh tồn trong thời đại này nào có phải dễ.”
“Hiện tại tôi xin phép đi trước. Đã đến ca trực rồi.”
Mục Dã nói xong, mỉa mai xong rồi lúc này lại trở nên đúng mực như thường. Hắn làm lễ quân nhân đối với cấp trên trong phòng rồi thẳng tắp hướng về phía cửa dứt khoát rời đi luôn. Từ đầu chí cuối đều dùng phương thức mạnh bạo bá đạo để quyết định chuyện này, khiến cho đám người mới rồi còn lộn xộn hiện tại cứ như một đám hề nhảy nhót khắp nơi. Nóng mặt là khỏi phải nói rồi.
Quan trọng nhất là, sao họ không biết Mục Dã tên này còn có thể nói năng xỏ lá như vậy cơ chứ!?
Lại nói, cấp bậc của quân nhân trong thời đại này có lẽ không quan trọng lễ tiết như thời bình, bởi vì họ vẫn coi trọng nắm đấm, vẫn có Luật Thép. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể dùng Luật Thép khiêu chiến cấp trên. Cấp trên chưa chắc đã hơn ngươi cái gì. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, công lý thuộc về ngươi. Đổi lại là thời bình, dù ngươi mạnh nhưng không tôn trọng trưởng quan, ngươi cũng phải trả giá cho hành động của mình. Cho nên những kẻ tự cho mình là quan to chức lớn, nếu không có thực lực để so với người thì họ sẽ không đem nó ra lè người. Nhưng dù vậy ở mọi thời điểm, cấp trên vẫn có thể ra lệnh cho ngươi, điều động ngươi làm việc, ngăn cản ngươi làm bậy, làm ẩu. Giống như lúc trước Mục Dã đã ngăn lại Chiến Hạo, không để cho hắn khi chưa tới ngày khiêu chiến giành vợ đã ra tay với Dung Lạc kiểu vậy.
Nghe thì có vẻ mâu thuẫn nhưng thực chất lại rất đơn giản. Bởi vì giống như nhiều người vẫn cho rằng, không phải ai cũng luôn đặt Luật Thép ở cửa miệng.
Hành vi của Mục Dã tuy có vẻ không để cấp trên vào mắt nhưng lễ tiết lại đầy đủ, thực lực lại đặt ở đó, hành vi không thể nói là không đúng mực. Lý do hắn đưa ra, vậy thì lại càng không thể bắt bẻ.
Sau đó trong phòng hội nghị xảy ra chuyện gì Mục Dã không biết, dù sao cũng sẽ có người nói lại cho hắn nghe. Mục Dã ngược lại không phải kiếm cớ bỏ đi trước, hắn thật sự là chuẩn bị đi tuần quanh đảo. Đó là công việc hôm nay của hắn.
Sẵn tiện đưa vợ ra biển chơi.