Mục lục
Thiếu Tá Giành Vợ - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc họ tự hỏi thì mấy người đã đạp nước chạy đến trước màn chắn. Chưa đợi cho họ nói gì Dung Lạc đã đưa tay chạm vào màn chắn. Nơi cô chạm vào lập tức xuất hiện giao động hình sóng nước lấy nó làm trung tâm lan tràn ra xung quanh. Sau đó một cái lỗ hỏng xuất hiện, lại dần dần mở rộng ra, cho đến khi hình thành nên một cái cửa.

Dung Lạc nắm tay người đàn ông bước ra ngoài. Hai người Tề – Bằng cũng không chậm. Trước khi lổ hỏng nhỏ lại rồi biến mất như chưa từng xuất hiện họ đã xông ra theo.

“Đới Mặc?”

Nhưng còn chưa đợi bọn họ định thần thì đã nghe Mục Dã thốt lên hai chữ này với giọng điệu ngờ vực không thôi. Hai người lập tức nhìn đến chân diện mục của kẻ đang bất tỉnh nhân sự trôi nổi lềnh bềnh bên ngoài màn chắn kia.

“Là hắn!?”

Ngạo Tề nhìn xong cũng không thể tin được thốt lên. Tống Bằng tuy không nói gì nhưng vẫn có thể xác định được hắn cũng đã nhận ra Đới Mặc. Cứ nhìn biểu tình trên mặt hắn đanh lại, ánh mắt sắc bén hơn thì biết.

“Hắn làm sao lại trôi đến đây?”

Ngạo Tề quay qua nhìn Mục Dã. Ở đây chỉ có Mục Dã là người duy nhất tiếp xúc với Đới Mặc trước khi họ rời căn cứ Diệu Nhật.

“Có lẽ hắn bị đánh rơi xuống biển trong trận tập kích kia. Sau đó làm sao sống được đến giờ thì tôi không rõ.”

Mục Dã mặt lạnh tanh nói. Sự xuất hiện của Đới Mặc đúng là đủ khiến họ bất ngờ chẳng riêng gì ai.

“Vậy giờ làm sao với hắn?”

Dung Lạc không quen biết gì người này, nhưng nếu ba người họ có quen thì…

“Có thể chịu đựng tới mức này mà không chết, có lẽ ông trời vẫn còn thương xót hắn.”

Ngạo Tề thở dài nói. Trong lòng hắn sao không cảm thán cho số phận của Đới Mặc kia chứ. Rõ ràng là một đời kiêu hùng, hiện tại đã muốn không giữ được mình. Đặng hắn quay qua nhìn Dung Lạc: “Dung Lạc, đây là chỗ của cô, cô quyết định đi. Cho hắn ở hay mặc kệ hắn đều là do cô.”

“Mấy anh…”

Dung Lạc không nghĩ hắn lại đẩy vấn đề sang cho mình, nhất thời không biết làm sao.

“Em không cần bận tâm đến chúng tôi. Ngạo Tề nói đúng, quyền quyết định là ở em. Chúng tôi không đến mức nể tình xưa mà xem thường những thứ mọi người đã cố gắng bao lâu nay mới có được.”

Mục Dã cũng lên tiếng phụ họa. Đồng thời còn nói: “Nhưng em phải nghĩ cho kỹ. Cứu hắn rồi còn phải tính toán những chuyện sau đó. Người này là thống lĩnh trước đây của căn cứ Diệu Nhật. Hắn làm người so ra cũng tốt dù không gặp đúng thời, mém chút là mất cả mạng. Có điều hắn có hùng tâm là không sai. Tuy chúng ta không phải thật muốn quy ẩn, nhưng mà thời điểm đầu chúng ta còn phải khai hoang, nhiều việc để làm, không thể gánh thêm việc khác, càng không có khả năng xuất đầu. Đương nhiên một mình Đới Mặc mấy người chúng tôi vẫn đủ sức canh chừng nhưng quan trọng là em. Em thoải mái mới là.”

Dung Lạc im lặng lắng nghe thật kỹ càng vừa đưa mắt nhìn người đàn ông bởi vì đã dầm mưa dải nắng nhiều ngày trên biển mà da dẻ hư tổn hết, nhìn tàn tạ vô cùng. Nếu không phải nghe người đàn ông nói, cô sẽ không thể đem hai chữ thống lĩnh căn cứ Diệu Nhật liên tưởng đến trên người hắn. Thời thế đúng là không chừa ai, một người như vậy mà còn có thể lưu lạc được đến nước này. Nhưng như vậy cũng không khiến hắn chết được thì phải nói phúc khí của người này lớn cỡ nào. Có lẽ không khó hiểu, ở tuổi của hắn có thể lên làm thống lĩnh, tuy hiện tại đã sa cơ lỡ vận nhưng cuộc đời thuận vườn xuôi gió là không thể phủ nhận được rồi.

Cô làm sao không hiểu ý của người đàn ông được. Nhưng chưa nói trong lòng cô vốn có ý tưởng, cô cũng nghĩ cô có thể giải quyết tốt những chuyện sau đó. Cho nên cô nói: “Đến được đây thì là duyên phận. Trước cứu hắn đi. Nếu sau đó hắn muốn rời đi thì cứ để hắn rời đi, chúng ta không cản, cũng không cần cản. Còn nếu hắn muốn ở lại thì cứ để hắn ở lại, sau này trở thành một cư dân của Thủy đảo, phong quang ngày xưa không có liên quan gì tới Thủy đảo hết. Cho dù sau này chúng ta xuất hiện trước ánh mắt của người đời thì hắn vẫn chỉ là một cư dân của đảo mà thôi. Nhưng ít nhất, còn sống là còn hy vọng, tin tưởng hắn sẽ hiểu được nên lựa chọn thế nào.”

“Còn lỡ hắn có ý nghĩ xấu với Thủy đảo, em vẫn là có cách trị hắn, anh yên tâm đi.”

Mục Dã nhìn sự kiên định quyết đoán của cô, biết rõ cô đã có tính toán cả rồi. Như vậy hắn không lại nói gì nữa. Dù sao hắn vẫn sẽ ở bên cạnh chăm sóc cô, không để cho cô có chuyện. Hắn nhìn ra được Ngạo Tề vẫn còn để ý đến chuyện trước đây đã từ bỏ Đới Mặc. Nhưng bản thân Ngạo Tề đã không vì tình riêng mà thiên vị Đới Mặc, như vậy ít nhiều hắn có thể yên tâm nữa đường sẽ không xuất hiện biến cố không mong muốn.

Mọi chuyện đã định. Đám người không ngừng lại lâu, cùng nhau đưa Đới Mặc trở lại đảo.

Cứ như vậy, Thủy đảo trong lúc vô tình đã có thêm một người. Tương lai không biết là tốt hay xấu nhưng nhất định không phải là chuyện gì đặc biệt khó. Bởi vì đây là Thủy đảo.

Nói đến Đới Mặc, hắn thật sự là giống như Mục Dã đã tiên đoán, trong trận tập kích đó vì để bảo mệnh, tìm một đường sống trong chỗ chết mà trước khi du thuyền bị đánh nổ đã nhảy xuống nước trốn đi. Quá trình sau đó đương nhiên không phải khổ bình thường rồi. Mục Dã có thể ở dưới nước bơi cả đoạn đường tìm đến tàu của Tống Bằng mà không có chuyện là bởi vì nguyên nhân đặc biệt. Còn Đới Mặc thì không có đãi ngộ này. Nhưng giống như bọn họ đã nói, có lẽ hắn thật sự được ông trời chiếu cố. Sau nữa tháng vật lộn trên biển hắn vốn đã sức cùng lực kiệt, những tưởng sẽ chết, ai ngờ hôn mê bất tỉnh như vậy không những không chết còn trôi dạt xa đến thế. Bản thân Đới Mặc sau này cũng không thiếu lần không khỏi cảm thán về số phận của bản thân.

Rõ ràng ông trời giống như đã muốn từ bỏ hắn, vậy mà…

Đới Mặc là ở Thủy đảo dưỡng thương có phải nữa tháng hai mươi ngày mới tỉnh lại. Thương thế cơ bản đã hồi phục nhưng cơ năng cơ thể lại giảm sút rất nhiều, muốn trở lại như trước đây thì càng cần phải có thời gian bồi dưỡng. Nhưng dù gì cái mạng vẫn còn có đúng hay không?

“Đới thống lĩnh.”

Mục Dã thấy hắn nhìn mình thì trước tiên lên tiếng chào hỏi.

“Mục Dã?”

Đới Mặc giọng nói khàn khàn cứ như nhai sáp, đặc biệt khó nghe nhưng vẫn đầy đủ biểu hiện sự ngờ vực không thể tin của bản thân. Cũng không biết ý nghĩa thật sự là thế nào. Hắn vừa mới tỉnh lại không bao lâu, đối với mọi thứ hoàn toàn ngơ ngác lại nhìn thấy người quen, biểu tình gì đó không phải khó lý giải.

“Số anh không chết cũng thật là kỳ tích. Nối tiếp Mục Dã là anh còn có thể sống lênh đênh trên biển nhiều ngày như vậy… Nhưng ít nhiều gì sau này chúng tôi cũng hiểu nguyên nhân tại sao Mục Dã sống được. Còn anh thì… Tôi thật sự là không thể hiểu được.”

Trình Liên nói đến cuối thì lắc đầu lại sờ cằm cảm thán không thôi, một chút đều không để ý ánh mắt Đới Mặc đã muốn giống như đang gặp quỷ rồi khi nhìn đến mình. Sau đó ánh mắt hắn lần lượt đảo qua từng người một đang đứng xung quanh, khó tin trong mắt lại càng nhiều hơn. Có lẽ hắn làm sao cũng không tin tưởng được bản thân nghĩ chết mà còn sống, không ngờ lại còn chứng kiến nhiều người quen như vậy. Người quen còn có vẻ chính là người đã cứu hắn. Đây là duyên phận gì. Hơn nữa…

“Trình Liên!.. Còn cả Ngạo Tề, Tống Bằng… Các người sao lại… Đây là đâu?”

Không biết là do cổ họng bị tổn thương hay bị bất ngờ nối tiếp bất ngờ làm cho giật mình hay không mà Đới Mặc ngập ngừng một hồi lại không thể bày tỏ được hết ý nghĩ của chính mình. Cuối cùng là thốt ra một câu như vậy.

“Đương nhiên không phải căn cứ Diệu Nhật rồi.”

Ngạo Tề lúc này vẫn có tâm tình nói đùa người khác được.

“Vậy các người… Khụ, sao lại ở cùng nhau? Diệu Nhật lại thế nào?”

Đới Mặc khụ khụ mấy cái, cố gắng muốn ngồi dậy nhưng thân thể thật sự quá yếu, cuối cùng phải dựa vào sự giúp đỡ của Ngạo Tề mới ngồi dậy được. Tuy nhiên hắn vẫn phải dựa vào đầu giường mới có thể ngồi ngay ngắn ở đó mà thốt ra lời nghi vấn ấp ủ trong lòng mình.

“Chúng tôi không biết. Nhưng nếu bản thân cậu cũng đã thế này rồi, xem ra căn cứ Diệu Nhật thật sự là mất vào tay Chiến Thiên không sai được.”

Ngạo Tề nhún vai nói.

“Vậy các người là làm sao rời đi?”. Ngôn Tình Trọng Sinh

Đới Mặc ngờ vực nhìn họ.

“Thì cứ thế rời đi thôi. Trước khi trận chiến diễn ra chúng tôi đã đi rồi.”

“Sao lại… Không phải Mục Dã…”

“Mục Dã có lẽ là người rời khỏi sau cùng, nhưng bản thân cậu cũng biết rõ đi. Hắn theo cậu ra biển, đương nhiên không hiểu tình huống trên đảo rồi.”

Ngạo Tề bình thản nói. Biểu tình của hắn có phần thản nhiên quá mức khiến cho mấy người xung quanh ai nấy đều không nói gì. Trong âm thầm lại đạt thành ý nghĩ để cho Ngạo Tề ra mặt nói chuyện với Đới Mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK