“Đây là chồng con, Mục Dã.”
Dung Lạc hiểu rõ ý ông lập tức giới thiệu.
“Ngồi xuống rồi nói.”
Trưởng thôn gật đầu, tự thân ngồi xuống cái bàn bát giác giữa nhà.
Dung Lạc ngồi bên cạnh ông, Mục Dã lại đặt mông xuống cái ghế đối diện trưởng thôn.
“Con sống tốt không?”
Trưởng thôn nheo đôi mắt mà trong cái nhìn nhận của Dung Lạc là đặc biệt hiền từ không khác trước đây quan tâm hỏi.
Dung Lạc không biết nên lý giải cảm xúc trong đôi mắt già nua kia, cũng như tâm tình của mình lúc này. Nhưng cô đã không tính so đo với ông việc trước đây nữa, cũng như ông và cả ngôi làng này đều không phải sự tồn tại đặc biệt thân thiết gì với cô. Dung Lạc nghĩ cô không cần quá mức để ý đến như vậy. Nghĩ thông rồi cô bình thản đáp: “Rất tốt ạ, bởi vì gặp được người vừa ý.”
Mục Dã nhìn người con gái toàn thân được bộc đến kín kẻ, thời điểm vào nhà đã hạ mũ trùm đầu xuống, để lộ một phần mái tóc đen nhánh mềm mại với một ánh mắt dịu dàng cùng ôn nhu không thể che giấu.
Ánh mắt của hắn lọt vào trong đôi vẫn mâu già nua của ông lão lưng còng, vậy mà không có cảm xúc bất ngờ hiện lên trong đó. Bởi lẽ nữ tánh ít, bất cứ ai sở hữu được một nữ tánh mà lại không yêu thương chiều chuộng kia chứ. Đối với ông có lẽ điều bất ngờ chính là cô gái nhỏ này chịu chấp nhận cuộc sống vốn dĩ cô không hề mong muốn.
Dung Lạc thật sự là đoán không sai nguyên nhân “Dung Lạc” tự tử, cũng không đoán sai lý do tại sao người trong làng không cho cô biết. Cô chỉ đoán sai một việc, đó là họ không biết cô không phải “Dung Lạc” kia, họ chỉ cho rằng cô mất trí nhớ. Bởi vì vậy nên trưởng thôn luôn tồn một tia áy náy với cô. Giống như Dung Lạc từng nghĩ tại sao lại là cô đến nhận việc này. Trong làng không thể thiếu nữ tánh có cùng độ tuổi như cô. Nguyên nhân bởi vì Dung Lạc không giống.
Tại sao lại không giống đâu?
Bởi vì cô không có cha mẹ sao?
Ngược dòng thời gian về trăm năm trước, khi mà quy tắc giữa ngôi làng này và căn cứ bên kia được lập ra. Thời điểm những đứa trẻ được sở sinh trong căn cứ xuất hiện đã có thêm một quy tắc nữa ra đời. Đó là, chỉ cần đứa nhỏ sinh ra là bé gái thì nhất định phải được đưa trả về ngôi làng để nuôi dưỡng. Dung Lạc chính là một đứa trẻ như vậy. Mà hầu hết những đứa trẻ như này đều được ưu tiên trả về căn cứ ngay thời điểm chúng được mười tám tuổi. Cho nên việc Dung Lạc được chọn để thực hiện quy tắc lần này là chuyện đã định sẵn rồi.
Nguyên nhân tại sao lại có cái yêu cầu này thật ra rất đơn giản. Họ cho rằng dù là bé gái thì năng lực của nó cũng sẽ mạnh mẽ hơn những đứa bé được sinh ra trong làng khác, có thể lại cho ra những đứa trẻ tốt hơn nữa cho nên mới có chuyện này.
Những điều trên Dung Lạc đều không biết. Thời điểm lúc mới tới cô chỉ biết “Dung Lạc” là cô nhi, cha mẹ đều mất sớm. Cũng không ai nói cho cô biết chuyện gì nên Dung Lạc luôn nghĩ như vậy. Sau này biết được tình huống thực của thế giới hiện tại cô lại chẳng có tâm tư để suy nghĩ nhiều hơn chuyện của “Dung Lạc”. Có điều… Chưa nói cha mẹ của “Dung Lạc” rốt cuộc còn sống hay đã chết, cho dù Dung Lạc có biết thì chưa chắc cô sẽ để ý. Dù sao theo lý mà nói thì họ chỉ phụ trách sinh “Dung Lạc” ra chứ không có chăm sóc gần gũi, mà Dung Lạc cũng không phải là “Dung Lạc”.
Nhiều yếu tố như vậy, lại đã xảy ra bao nhiêu chuyện, Dung Lạc hiện tại càng không cần quan tâm quá khứ làm gì.
“Vậy là tốt rồi.”
Ông lão vừa nói vừa cầm tay cô nhẹ nhàng vỗ vè vài cái. Dung Lạc có cảm giác ông lão trước mặt như thể vừa trút được gánh nặng trong lòng.
“Cháu nói đi. Đêm hôm đến đây là có chuyện quan trọng gì sao?”
Ổn định cảm xúc rồi lúc này ông mới hỏi.
“Là có chuyện quan trọng, liên quan đến cuộc sống của người trong thôn sau này.”
Dung Lạc nhìn ông nói, cũng không rút tay mình ra khỏi cái nắm của ông, chỉ là trong đôi mắt cô không có nhiều lắm cảm xúc thân thiết. Nhưng nó lại không khác ánh mắt sau khi bị mất trí nhớ của cô cho nên ông lão trước mặt không có cảm thấy cô trở nên lạnh nhạt. Bởi vì sau khi mất trí nhớ, tuy Dung Lạc trở nên ít nói hơn nhưng thái độ đối với họ vẫn lễ phép đúng mực, cho nên mới không khiến cho họ cảm thấy cô thờ ơ ghét bỏ gì họ.
Có điều lời nói trịnh trọng của cô lúc này lại khiến cho ông lão hiền từ trước mặt giật mình, biểu tình nghiêm nghị lên. Dung Lạc không có cảm thấy bất ngờ trước sự thay đổi của ông. Dù sao người làng này vì cuộc sống của họ mà trả giá rất nhiều, để tâm cũng là đương nhiên.
“Trưởng thôn, nếu hiện tại quy tắc trước đây giữa ngôi làng và căn cứ quân sự bên kia bị phá bỏ, nữ tánh trong làng có thể bị nô dịch hoặc tự ý bắt đi, bị định đoạt cuộc sống thì ông định thế nào?”
Dung Lạc không có đợi ông hỏi mà trước tiên nói.
Cô vừa nói xong đã cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình run nhẹ lên, biểu tình trên khuôn mặt già nua kia cũng trở nên hoảng hốt dễ dàng nhìn thấy. Điều đó khiến cho ông có cảm giác như cây già chịu không nổi gió đông, sắp sửa ngã xuống đến nơi rồi.
Dung Lạc biết, để gìn giữ tất cả những gì hiện có, những già làng trong thôn đã tự động thỏa hiệp, đem mười năm hạ xuống còn năm năm. Mục đích còn không phải vì sợ những người đàn ông trong khu căn cứ kia không ưng ý, đè nén lâu ngày rồi phá bỏ quy tắc sao. Rốt cuộc thì điều họ sợ vẫn xảy ra rồi. Bởi vì lòng tham của con người là vô bờ bến, không có vì sự thỏa hiệp hay nhượng bộ nào mà triệt để tiêu tán. Nói quá một chút, có lẽ sự sung túc của nữ tánh mà ngôi làng vô thức để lộ ra đã trở thành lý do thúc đẩy lòng tham của con người cũng nên.
“Có phải họ cảm thấy năm năm quá dài? Vậy… Vậy thì hạ xuống còn ba năm đi.”
Lúc nghe thấy những lời này Dung Lạc không hề bất ngờ chút nào. Đối với họ, vài năm thả đi một nữ tánh, thật ra chỉ như gả chồng mà thôi, không khó chấp nhận. So với điều Dung Lạc mới nói thì dễ chấp nhận hơn nhiều. Nhưng chính là…
“Không phải ai cũng sẽ thỏa mãn với quy tắc này khi mà họ có thể tự do phân phối lấy nữ tánh trong lòng. Có lẽ ông cũng biết sớm muộn gì ngày quy tắc bị phá vỡ cũng đến đi. Vào thời đại nữ tánh ít ỏi, kẻ mạnh lại làm chủ kẻ yếu, họ có thể làm bất cứ thứ gì hòng phục vụ cho lợi ích của chính mình. Họ bị quy tắc trói buộc quá lâu, sao có thể chịu thỏa hiệp khi mà họ có năng lực triệt để phá vỡ nó?”
Dung Lạc lắc đầu, gần như là lạnh lùng xé rách hy vọng xa vời của ông lão già nua trước mặt. Cô nhìn tấm lưng như muốn còng thêm một đoạn của trưởng thôn, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng.
“Nhưng mà…”
Dung Lạc nhìn hy vọng lại bùng lên trong đôi mắt mờ đục kia thì không khỏi trong lòng thương cảm. Không đợi ông thúc giục cô đã nói: “Nếu buộc phải rời bỏ nơi này chỉ để tránh né chuyện đó xảy ra, mọi người có chịu đi hay không?”