Mục lục
Thiếu Tá Giành Vợ - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không nhất định phải là tàu của chúng ta.”

“Không phải tàu của chúng ta thì làm sao có thể vượt biển được?”

Tống Bằng ngay lập tức phản bác lại. Hắn cảm thấy bản thân hôm nay có chút theo không kịp suy nghĩ của chí hữu rồi.

“Nếu anh lo lắng những sinh vật kia thì tôi nghĩ không cần. Chỉ cần có công cụ chuyên chở, hành động cẩn mật là được.”

Mục Dã lắc đầu nói. Tuy không biết rõ tình huống nhưng hiện tại hắn chỉ có thể tin tưởng vào người con gái kia. Nếu cô đã nói muốn đem theo người thì nhất định đã tính đến việc di chuyển họ rồi. Cho dù lời lẽ của cô có vẻ bốc đồng lại còn không nói rõ nhưng Mục Dã không nghĩ như vậy. Mục Dã nghĩ không sai. Dung Lạc khi nói đến việc di chuyển những người kia đi đã tính đến khả năng bại lộ năng lực của mình, nhờ biển đưa họ đi. Bởi vì cô không nghĩ đến phương tiện chuyên chở cũng như sợ không tìm được chúng. Cho nên nói cô làm việc bốc đồng cũng không sai đâu. Nhưng Dung Lạc có tiền vốn, cô sợ gì hành sự lỗ mãng.

Tống Bằng đầy đầu khó hiểu nhưng hắn biết Mục Dã không có ý định nói cho hắn biết lý do tại sao cậu ta lại có suy nghĩ kỳ dị này. Cho nên ngoài việc mày vẫn nhíu chặt, trong lòng một chút cũng không thể nào an tâm nổi ra thì hắn không biết nói gì thêm nữa. Có điều từ đầu chí cuối Tống Bằng đều không nghĩ tự tìm đường lui khác cho mình. Đó là bởi vì sự tin tưởng của hắn với Mục Dã không phải ngày một ngày hai mà đã hình thành qua bao nhiêu sinh tử nguy nan. Mục Dã chưa từng có lần nào khiến hắn thất vọng.

Và đương nhiên lần này cũng vậy nếu Mục Dã biết hắn nghĩ cái gì. Không phải vì Tống Bằng, chỉ vì Mục Dã cũng có gánh nặng phải gánh vác, nói đùa là không có khả năng.

“Như vậy đi. Anh phụ trách tìm tàu, chủ yếu là chuẩn bị cho anh mang theo vợ mình một cách an toàn. Anh không cần lo cho đám người kia, tùy thời phát huy thôi. Phía bên họ tôi sẽ lo.”

Mục Dã không có khả năng giải thích cái gì cho hắn, trước tiên chỉ có thể giải quyết như vậy.

Tống Bằng dù không phải rất ưng ý nhưng không dị nghị gì về những lời này của Mục Dã. Đương nhiên hắn sẽ ưu tiên vợ con mình hơn rồi. Còn đám người kia, tuy hắn không hiểu sao Mục Dã lại muốn mang họ theo, nhưng sự sống chết của họ hắn không có khả năng lo. Thiết nghĩ bọn họ có đi hay không, hay là đợi quy tắc bị phá bỏ bọn họ sống chết thế nào cũng chẳng có liên quan gì đến hắn hết. Mục Dã muốn mang thì cứ mang đi. Hắn chỉ có thể tận lực mà làm, không được cũng sẽ không miễn cưỡng.

Cuộc nói chuyện tuy có phần không được hài hòa cho lắm nhưng cơ bản những việc muốn làm đã thương lượng xong, chỉ cần âm thầm tiến hành rồi đợi thời cơ tới thôi.

Cũng trong ngày hôm đó, một buổi tối ánh trăng mờ ảo, nhà nhà đều đã bắt đầu say giấc. Mục Dã đưa Dung Lạc bí mật đi vào trong làng, gõ cửa nhà trưởng làng.

Trong thôn hầu như chưa đến tám giờ đều đồng loạt tắt đèn đi ngủ. Một ngày lao động tay chân mệt mỏi, có muốn nói gì với nhau thì họ cũng đã tranh thủ lúc đó để tán gẫu rồi nên không cần phải phí thời gian hoạt động buổi tối nữa. Thời điểm Dung Lạc đến khắp nơi tối om, không có một ánh đèn hay một bóng người. May mắn có ánh trăng khuyết trên bầu trời giúp họ có thể lờ mờ nhìn thấy xung quanh. Mục Dã lại đã biết nhà trưởng thôn ở đâu, dựa vào đôi mắt và cảm giác sắc bén một đường đưa Dung Lạc đến nơi an toàn.

Cốc cốc cốc!

Ba tiếng trầm đục vang lên trong đêm tối nghe đặc biệt rõ ràng.

May mắn nhà trưởng thôn ở tách biệt với những ngôi nhà khác, cho nên không có chuyện người trong nhà chưa phản ứng người nhà bên đã đi ra rồi. Đơn giản bởi vì trong đêm khuya thanh vắng như này, mỗi âm thanh đều được phóng đại lên. Cho dù họ đã cố ý thả nhẹ mọi thứ nhưng vẫn cứ có cảm giác như tiếng động được truyền đi thật xa, dễ dàng đánh thức những tồn tại đang ngủ say.

Sau khi tiếng gõ cửa vang lên được hai giây thì trong nhà có tiếng hỏi vọng ra.

“Ai đấy?”

Là giọng của trưởng thôn, Dung Lạc vẫn còn nhớ được. Đó là âm thanh già nua khàn đục, không lớn nhưng vẫn còn hữu lực trầm ổn. Thời điểm nói chuyện với cô đều mang theo sự hiền từ trấn an. Lúc đó Dung Lạc không hiểu lại cảm thấy ấm áp. Thời điểm biết mình bị lừa Dung Lạc không thể nói là không mất mác còn có thất vọng. Hiện tại cô sắp sửa gặp lại đối phương, bản thân Dung Lạc cũng không biết tâm tình của mình lúc này là gì.

“Là con, Dung Lạc.”

Dung Lạc hít sâu một hơi rồi nhẹ giọng đáp lại. Dù sao cũng đã đến đây, cứ làm hết sức mình thôi vậy.

Bên trong im lặng có chừng năm mười giây sau hai người mới nghe thấy bên trong phát ra âm thanh. Là tiếng dép lẹp bẹp đi trong nhà, sau đó là ánh sáng từ đèn dầu xuyên qua khe cửa chiếu rọi đến bên ngoài.

Tất cả diễn ra trong nữa phút đồng hồ, cửa nhà bật mở. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu cũng hắt lên trên mặt hai người ngoài cửa. Trước khi trọng sinh Dung Lạc chưa từng biết đến đèn dầu là gì. Lúc mới đến đây, ở được ba tháng Dung Lạc cũng xem như là quen thuộc với thứ ánh sáng này. Nhưng lại qua mấy tháng sống trong ánh đèn điện màu sáng trắng, hiện tại nhìn thấy thứ ánh sáng màu vàng cam này Dung Lạc không tránh khỏi có cảm giác hoài cổ nói không nên lời. Phải biết rằng cho dù là những vùng quê nông thôn nghèo nàn vào thế kỷ hai mươi mốt thì ánh đèn điện đều đã thay thế cho đèn dầu trải khắp mọi nơi rồi.

Trưởng thôn có vẻ bất ngờ khi bên ngoài không chỉ có mình Dung Lạc. Có điều ông lại không để ánh mắt mình dừng lại quá lâu trên khuôn mặt người đàn ông cao lớn khí tràng mạnh mẽ bá đạo sát phạt kia.

“Vào nhà đi.”

Ông lão tuổi tác đã cao nhưng đôi mắt mờ đục lại đầy vẻ tinh tường, chẳng đợi cho Dung Lạc nói lời nào đã mở rộng cửa cho họ vào.

Dung Lạc khẽ đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái rồi mới trước tiên đi vào nhà.

Cạch.

Cửa nhà khép lại, cũng che đi thứ ánh sáng gần như là hấp dẫn nhất trong bóng tối lúc này, có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấy. Tuy nhìn từ ngoài có lẽ vẫn có thể thấy ánh sáng xuyên qua khe cửa nhưng đó là khi có người chủ tâm chú ý đến. Hiện tại có lẽ trong làng ai nấy đều đi ngủ hết, sẽ không người phát hiện ra thứ ánh sáng kia đâu.

Nhà trong thôn cho dù là nhà trưởng thôn đều có cấu trúc như nhau. Đều là một căn nhà hai gian. Gian lớn nhất bao gồm phòng khách và phòng ngủ, cho dễ hình dung thì chính là trong nhà chính đặt một cái giường ở góc phòng. Giữa phòng có một cái bàn bát giác. Gian còn lại nhỏ hơn chính là nhà bếp. Để chống chọi với thời tiết ban đêm lạnh giá, giường trong thôn đều là giường đá có lò đốt bên dưới. Vừa có thể sưởi ấm chăn nệm vừa giúp xoa tan cái lạnh trong nhà.

Không khí ấm áp khiến Dung Lạc vô thức thở ra một hơi. Bên ngoài thật sự là quá lạnh. Nhiệt độ càng về đêm lại càng lạnh.

“Đã làm phiền ông vào giờ này.”

Dung Lạc nhìn ông lão lưng còng từ lúc cho họ vào vẫn đứng ở bên cạnh nhìn họ nói.

Trưởng thôn lắc đầu, hết nhìn Dung Lạc lại nhìn Mục Dã bên cạnh cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK