“Theo những gì mọi người biết thì đứa bé kia đã nói nó có cha mẹ. Đứa bé mất tích một đêm, nếu nó có cha mẹ thật thì cha mẹ nó phải nên biết rồi, còn đã đặc biệt nháo nhào lên đi tìm nó. Lại nói, một đứa bé có thể tự do chơi đùa bên ngoài trong thời đại nơi nơi đầy rẩy nguy hiểm này, nếu không phải cha mẹ nó có năng lực lớn, bản thân nó cũng vậy mà cha mẹ nó đều biết và không lo lắng thì không thể nào yên tâm để nó chạy nhảy một mình khắp nơi.”
Nào lại không phải. Chính vì ỷ y cả Thủy đảo đều là chốn an toàn, Mục Dã dễ gì giao đứa nhỏ cho một người trong có vẻ bộp chộp như Khương Lý. Cho nên thời điểm đứa nhỏ mất tích họ mới không thể trách Khương Lý. Đứa nhỏ tự bản thân nó có năng lực to lớn, ai quản được nó nếu nó muốn chạy.
“Nếu họ đã biết thì không lý nào bình chân như vại. Khả năng hiện tại đã đuổi tới bên ngoài hòn đảo là rất cao. Họ lại không lộ mặt theo cách bình thường để đòi đứa bé về mà dùng cách này, nói rõ tính tình họ không hề dễ chịu, càng không muốn rường rà rắc rối với chúng ta. Nếu dựa theo cách nói này thì chúng ta chỉ có nước đem đứa bé trả về càng nhanh càng tốt. Trả đứa bé về trong tình huống khắp hòn đảo đều bị sinh vật biển bao vây, nếu nó thật có năng lực tự mình rời đi lại bình yên vô sự được thì chúng ta xem như chứng thực được chúng nó là đến tìm chúng ta đòi người thật. Sau đó đối phương sẽ xem xét ở mặt chúng ta thức thời mà im lặng trả về bình yên cho nơi này. Nếu chúng ta không làm vậy thì sau đó có lẽ là trường kỳ bao vây hoặc có thể là còn có chuyện đáng sợ hơn thế nữa xảy ra như Lữ thiếu tướng đã nói. Có thể là trực tiếp đàn áp chúng ta chứ không giống như bây giờ chỉ là giằng mặt chúng ta đến khi nào chúng ta chịu thả người ra.”
“Các vị không cần gấp, đây chỉ là tôi suy đoán trên khả năng Lữ thiếu tướng đưa ra, không phải tình huống thật sự.”
Người kia thấy vài người đã muốn nóng nảy lên thì vội vàng lên tiếng trấn an. Quả vậy, rõ ràng hắn đã xoa dịu được những người đó khi giải thuyết chỉ là giả thuyết. Nhưng những lời hắn nói đã đọng trong lòng bọn họ ít nhiều thì khó mà tỏ tường được trừ chính bản thân họ.
“Vậy hiện tại còn ai muốn nói thêm khả năng nào nữa không?”
Hắn lại nhìn đám người hỏi.
“Giả sử đứa bé đó chỉ là người bình thường thôi. Như Hà thống lĩnh nói lúc đó hắn chỉ là cứu người. Có khi cứu người là thật cũng nên.”
Lời này vừa vang lên người mới nói không khỏi nhận lại vài cái ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.
“Hiện tại chúng ta là đang tìm giải pháp cho chuyện đang xảy ra bên ngoài. Mặc kệ đứa bé kia thế nào thì nó cũng chỉ là một hạt cát trong đại dương này. Nếu nó không can hệ gì với tình huống ngoài kia thì thôi. Nó có chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta. Nhưng mà chúng ta vẫn phải nghĩ đến khả năng nó có liên quan thì hơn. Bởi vì nếu nó không có… Thế thì tình huống bên ngoài nên giải quyết thế nào… Xin lỗi chứ tôi cảm thấy tôi không muốn tưởng tượng tình huống lúc đó đâu.”
Không thể không nói, những lời này thật sự có tính lan tràn không phải nhỏ bình thường. Vài người khác đã bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng rồi.
“Tôi nghĩ chúng ta nên nhanh lên đi. Để càng lâu càng hỏng bét. Chúng ta đừng mang tâm lý may mắn vì đám sinh vật kia không nhảy lên bờ được.”
Lữ Nam giọng điệu có chút mỉa mai nhưng lại không phải không có lý bình thường.
Sắc mặt Hà Duyệt lại càng thêm không tốt.
“Sao chúng ta không đem đứa bé kia đến đây hỏi một chút?”
Rốt cuộc thì đã có người nhắc đến chuyện này, còn là người bên Hà Duyệt. Lữ Nam cười lạnh trong lòng. Càng nhìn thấy Hạ Duyệt xấu mặt hắn càng thỏa mãn.
“Nên vậy.”
Người nãy giờ phụ trách điều đình lập tức nhận đồng. Bởi vì người này đã tạo dựng cái nhìn của mình rất tốt trong lòng đám người ở đây cho nên hiện tại lời hắn nói gần như có sức nặng tuyệt đối, lập tức được mọi người duy trì.
Hà Duyệt dù không cam lòng thế nào thì hắn vẫn phải cho người mang đứa bé đến đây.
Vài phút sau Mục Lam được người đem đến. Nó có vẻ ngoan ngoãn hơn trước đó Lữ Nam chứng kiến. Không biết có phải do nhìn thấy một phòng người đông đúc nên sợ không. Dù sao nó vẫn còn là một đứa bé. Trông chỉ mới một hai tuổi thôi. Còn là một đứa bé đáng yêu khả ái.
“Cháu bé, đừng sợ.”
Lữ Nam thấy không có ai động đậy, trong lòng nghĩ bọn họ sợ nên mới nhìn một đứa bé như nhìn quái vật thế này, không khỏi cười nhạo không thôi. Hắn ngược lại không hề cảm thấy vậy, chủ động đứng lên tiếp cận nó, nhẹ giọng trấn an.
“Cháu muốn về nhà.”
Mục Lam cảm nhận được hắn không có ác ý thì lập tức bệt miệng nhỏ yếu ớt nói. Nào có hùng hổ như lúc trước đâu.
Lữ Nam lại không so đo. Đứa trẻ nào gặp phải chuyện này sẽ không sợ. Nó ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều rồi. Điều này nói rõ nó là được dạy dỗ chứ không phải vất vưởng một mình, không cha không mẹ. Lúc nên sợ sẽ sợ vì tuổi còn nhỏ, bình tĩnh vì nó được nuôi dạy tốt, không có gì đáng để ngờ vực hay đắn đo.
“Nói cho chú biết, đám sinh vật bên ngoài là do cháu gọi đến sao?”
Lữ Nam vừa giúp nó sửa soạn lại váy áo đầu tóc có phần lộn xộn vừa nhẹ giọng dò hỏi.
“Chú nói ai? Heo Heo sao?”
Mục Lam đáng thương nghẹo đầu hỏi lại.
Tuy họ không biết Heo Heo trong miệng nó là ai nhưng rõ ràng là thoát không khỏi liên quan đến đám gia hỏa bên ngoài. Có điều thái độ của nó đã nói lên nó không biết tình huống bên ngoài. Như vậy có thể loại trừ khả năng là do nó gây ra. Nhưng thế chẳng phải nói điều Lữ Nam nói khả thi hơn? Nếu là như vậy thì… Đám người không khỏi đưa mắt hội ý nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau là lo sợ không yên.
“Cha mẹ cháu có thể điều khiển đám sinh vật đã đi cùng cháu lúc trước không?”
Lữ Nam vẫn từ tốn tiếp tục dò hỏi Mục Lam.
Đứa nhỏ trong lòng loạn chuyển mấy vòng, ngoài miệng thì nói: “Đương nhiên rồi. Họ không tìm được cháu nhất định sẽ tìm Heo Heo hỏi rồi tìm đến đây.”
Đứa bé đầy mặt tôn sùng khi nói về cha mẹ mình. Mặc kệ sự thật là thế nào thì hình tượng thành thật nó tạo dựng lên trong lòng đám người đã thành công rồi.
“Chú, chú cho cháu về đi! Cha mẹ cháu sẽ lo lắng, sẽ nổi giận! Cháu sẽ bị đánh mông.”
Mục Lam nắm tay áo Lữ Nam lắc lắc, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu. Biểu tình chân thật hoàn toàn không có chút giả đối nào. Lời lẽ còn khiến người buồn cười lại buông lỏng cảnh giác đối với nó.
Mà cho dù có thì ai sẽ nghĩ lời một đứa bé một tuổi là nói dối chứ.
“Mọi người thấy sao?”
Lữ Nam khẽ vỗ đầu đứa nhỏ trấn an, vừa che chở nó bên cạnh vừa đứng lên nhìn một phòng người nghiêm nghị hỏi.
Hà Duyệt nhìn Mục Lam phía sau chân Lữ Nam, muốn nói gì nhưng rốt cuộc cũng có không có nói ra miệng.
Mục Lam thấy Lữ Nam thật sự có ý bảo vệ nó thì càng nép vào bên chân hắn hơn, trong lòng lại nghĩ có lẽ cha mẹ tìm đến đây rồi. Đám người này là đang bị mẹ uy hiếp mới có thái độ mềm mỏng với nó. Nghĩ đến khả năng sẽ bị mẹ đánh mông, mày nó khẽ nhăn lại. Hiện tại thì trông càng đáng thương hơn, chẳng có chút giả dối nào hết.
“Nếu mọi người không có ý kiến gì khả thi hơn… Không thì chúng ta bỏ phiếu đi. Ai có ý để đứa nhỏ đi thì giơ tay trái. Ý kiến khác thì giơ tay phải. Số lượng nào nhiều hơn thì ý kiến còn lại bị bác bỏ.”
Lữ Nam thấy không ai nói gì thì đưa ra giải pháp cho chuyện này. Trong lòng hắn có trực giác nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ càng không tốt.
Lời này của hắn lập tức được người tán đồng.
“Được! Vậy trước bỏ phiếu đi.”
Người kia ứng thanh xong thì tự mình đưa biểu quyết trước: “Tôi theo ý của Lữ thiếu tướng.”
Hắn đưa tay trái lên. Thái độ có chút gấp không chờ được mà muốn sớm giải quyết chuyện này đi.
Theo sau hắn một đám người cũng đưa tay trái lên.
Chưa nói ý kiến khác, chưa gì đã có hơn nữa số người đưa tay trái ra rồi.
Sắc mặt Hà Duyệt cho dù không đẹp thì hắn lại có thể làm gì được ngoài im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra chứ.
“Vậy việc này nên quyết định được rồi chứ?”
Lữ Nam không có lập tức thực thi kế hoạch luôn mà hỏi lại lần nữa. Lần này hắn đảo qua một vòng những người không giơ tay, phát hiện sắc mặt của họ bình thường, có lẽ là không muốn bày tỏ thái độ. Là không muốn đắc tội với Hà Duyệt hay sao Lữ Nam không muốn bận tâm nữa. Quan trọng là như vậy mọi chuyện nên định được rồi.
“Vậy chúng ta đưa nó ra biển thôi.”
Lữ Nam vừa nói vừa ngồi thụt xuống nhìn Mục Lam: “Cháu biết làm sao trở về chứ? Chúng ta không biết nhà cháu ở đâu, chỉ có thể đưa cháu ra bãi biển.”
“Cháu có thể tự về.”
Mục Lam vừa nghe có thể về trên mặt đã hiện lên nụ cười rực rỡ chói mắt.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Hắn bế đứa bé lên. Mục Lam cũng thuận theo ôm cổ lấy hắn.
Lữ Nam trước khi đi có liếc qua một vòng người, thấy không ai dị nghị gì thì bước thẳng ra cửa.
Hắn vừa đi người trong phòng hội nghị cũng đồng loạt đứng dậy đi theo.
Lữ Nam không thèm để ý. Dù sao trong lòng họ nghĩ gì hắn đều biết. Quan trọng là đưa đứa nhỏ này đi.