Đới Mặc lập tức quát lên với bộ đàm trong tay. Thời điểm này không chạy thì tính làm gì. Thuyền của họ không thể nào đối phó được với vũ khí của đối phương. Nếu cứ cứng rắn tiếp tục ở lại thì xui xẻo chính là họ. Tranh thủ lúc mấy kẻ không mời mà đến đó đối phó với đám sinh vật số lượng kinh người kia thì nhanh chóng chạy đi mới là thượng sách.
“Mục…”
Đới Mặc quay đầu muốn tìm Mục Dã nhưng giật mình phát hiện người vốn ở cách mình không xa lúc này lại không thấy đâu. Trên boong thuyền không lớn chẳng có không gian cho ai đó ẩn nấp chứ nói gì là một người đàn ông cao to lực lưỡng. Nhưng chính là Đới Mặc nhìn quanh đều không thấy Mục Dã đâu.
Chẳng lẽ đối phương bị trận chấn động mới rồi hất văng xuống biển?
Đới Mặc lập tức lắc đầu phủ nhận suy nghĩ này. Là ai có thể lâm vào tình huống đó chứ Mục Dã thì không. Nhưng vậy thì người đâu?
“Mục thiếu tá đâu?”
Hắn hét hỏi đám người đang kinh sợ xung quanh. Ở thời điểm này ai tốt ai xấu đều được thể hiện ra ngoài rõ mồm một. Đới Mặc nhịn xuống khó chịu và bất an trong lòng lại lớn tiếng hỏi đám người có vẻ nhưng không hề nghe thấy lời của hắn lần nữa: “Mục Dã đâu!?”
“Mục… Không phải hắn mới ở đây sao?”
Âm thanh xé nát không gian của Đới Mặc rốt cuộc thức tỉnh được một số người. Lúc này họ mới ngờ vực nhìn xung quanh nhưng ai nấy giống nhau đều chỉ có thể phát ra được những câu đại loại như vậy.
“Hay hắn không kịp phản ứng bị rớt xuống biển rồi?”
“Có lẽ đi, dù sao hắn cũng đứng rất gần nơi bị địch bắn trúng.”
Gân xanh trên trán Đới Mặc nổi lên thình thịch khi nghe thấy những lời không có não kia. Nhưng hắn biết lúc này không phải thời điểm nổi giận. Hắn đành phải tạm gác lại cho tìm Mục Dã còn có những suy nghĩ lung tung trong lòng, trước tiên an toàn rời khỏi đây mới là chuyện hắn nên quan tâm.
Trong lúc họ tìm kiếm Mục Dã thì du thuyền của họ cũng đã chạy xa chiến trường. Nhưng rõ ràng đối phương nếu đã ra tay thì không có ý định buông tha cho họ.
Một trong ba con tàu kia cố gắng gạt đám sinh vật ra đuổi theo.
Lúc này có lẽ không còn ai để ý đến Chiến Hạo… Không, hai con tàu kia vẫn cố gắng tiêu diệt đám sinh vật biển đang quay quanh Chiến Hạo. Nhưng rõ ràng hiệu quả không cao. Chiến Hạo có vẻ đã mất đi ý thức hoặc là đã chết, hoàn toàn không có một chút vùng vẫy, mặc kệ những hàm răng sắc bén kia không ngừng xâu xé mình đến ngon lành.
Cả một vùng biển đỏ tươi không biết là bị nhuộm bởi máu của Chiến Hạo hay của đám sinh vật bị thủy lôi nổ chết. Nhưng chính là càng nhìn càng thấy rợn cả người, càng lôi kéo thêm nhiều những sinh vật không mời mà tới sau đó..
Tại sao nói không ai để ý? Không phải còn có một đám người đang ngồi xem trong căn cứ hay sao?
Nào có!
Bên trong căn cứ Nhật Diệu lúc này cũng đang diễn ra một trận chiến khác, độ nóng không kém chỗ này chút nào hết.
Một đám người đang hòa bình cùng nhau xem trực tiếp, bỗng nhiên có một… Sau đó không ngừng có người nổi lên, ra tay với người bên cạnh mình.
Người bị tấn công có mấy giây không hiểu ra sao. Nhưng họ cũng không có tiếp tục đứng im cho người khác đánh. Thế là một cuộc chiến lập tức nổ ra. Rồi từng cuộc chiến bất kể là một đấu một hay một đấu hai liên tiếp nổi lên.
Không chỉ ở một nơi mà xung quanh căn cứ đều xảy ra tình huống tương tự. Khắp nơi lập tức rơi vào tình trạng binh hoang mã loạn. Tiếng mắng chửi, bắn loạn không ngừng vang lên khiến lòng người bàng hoàng không thôi.
Trong lúc căn cứ đại loạn, bên phía Dung Lạc tế lễ đã kết thúc từ năm phút trước. Ngay sau khi nó kết thúc, đám người không có hàn huyên gì mà trưởng thôn đang đứng trên đài cao được lập ra tạm thời, đại diện đứng ra nói sau khi nhìn thấy Dung Lạc đứng trong đám người cùng cái đánh tiếng của cô.
“Mọi người trật tự đi lên thuyền. Dựa theo sắp xếp đã nói trước đó.”
Dung Lạc và Dung Tình trước tiên được đưa lên thuyền đánh cá dưới sự giúp đỡ của người dân. Dung Tình vừa lên đã vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi trước. Ngược lại là Dung Lạc, cô vẫn đứng bên ngoài boong thuyền, vịn mạn thuyền nhìn xem người dân nối đuôi nhau đạp lên những cây cầu được nối giữa thuyền và mặt đất, dần dần xếp đầy không gian trên thuyền. Thuyền đánh cá của người dân tuy là cũng giống như những con thuyền Dung Lạc từng thấy ở kiếp trước nhưng nó vẫn có khác biệt là trong chắc chắn hơn, thân thuyền không phải bằng gỗ mà bằng hợp kim. Tuy không có lo lắng cho hành trình ra biển lần này nhưng nhìn thấy tình huống đang thuận lợi diễn ra Dung Lạc là vẫn không khỏi thở phào một hơi.
Người trong thôn có gần năm sáu trăm nhưng thuyền họ có may mắn sao cũng tới mười chiếc. Tuy không phải chiếc nào cũng lớn nhưng vẫn đủ sức mang theo tất cả mọi người còn có khối lớn vật tư. Bởi vì trước đó người trong thôn đã sắp xếp đám vật tư kia lên thuyền trước cho nên công cuộc di dân lúc này diễn ra một cách nhanh chóng. Không tới năm phút tất cả mọi người đều đã lên thuyền.
Thời điểm họ dong buồm ra khơi cũng là lúc căn cứ bên kia đại loạn. Thời gian vừa khéo.
Không biết có phải do đang căng thẳng hay không mà không ai nhận ra con thuyền dưới chân họ không hề lắc lư nhiều như sóng lớn xung quanh. Có lẽ là có đi, nhưng họ lại chỉ âm thầm nghi hoặc trong lòng, không có đi nói ra.
Sau khi mọi người đều lên thuyền hết Dung Lạc mới xem như trút được lo lắng trong lòng ra. Lúc này thì dù là ai đến cũng không có khả năng cản được cô nữa.
Biển rộng trời cao, mặc ta vùng vẫy.
“Đi thôi trưởng thôn.”
Dung Lạc ở trong gió biển thét gào nói với ông lão lưng còng bên cạnh.
“Nhổ neo.”
Trưởng thôn có vẻ có lời muốn nói nhưng cuối cùng ông vẫn không nói gì.
Theo tiếng hô khàn khàn nhưng vẫn còn hữu lực của ông, những con thuyền lập tức nổ máy. Những mũi neo không ngừng được kéo lên nhờ hệ thống ròng rọc. Mất đi mũi neo, vốn những con thuyền nên lắc lư càng dữ dội hơn lại bất ngờ trở nên bình lặng trên mặt những con sóng chồng chành.
Lúc này đã có càng thêm nhiều người nhận ra tình huống khác thường. Tiếng xì xào thật nhỏ nhưng càng ngày càng không giấu được dần dần vang lên.
“Có phải thuyền quá im lặng rồi không…”
“Đúng là vậy thật.”
“Lúc còn chưa lên thuyền tôi đã hoa mắt chóng mặt vì tốc độ lắc lư của nó. Cứ nghĩ vừa lên thuyền tôi sẽ ói lên ói xuống, ai ngờ… Phía trên này lại ít lắc lư hơn.”
Dung Lạc tai nghe tiếng bàn tán, cũng cảm nhận được ánh mắt dò xét của ông lão bên cạnh nhưng cô vẫn làm như không thấy, đối với ông nói: “Đi thôi trưởng thôn.”
Trưởng thôn nhìn nụ cười nhàn nhạt tự nhiên trên mặt cô, trong đầu không biết nghĩ thế nào nhưng vẫn đối với bộ đàm trong tay phân phó: “Ra khơi.”
Con thuyền Dung Lạc đang đứng xuất phát đầu tiên. Những chiếc phía sau nhanh chóng nối đuổi theo. Họ không đi nhanh mà cố gắng giữ cho khoảng cách giữa mỗi chiếc thuyền đều như nhau, tránh tình huống ngoài ý muốn xảy ra. Nếu có thật thì họ vẫn có thể kịp thời làm ra hành vi giúp đỡ trong khi thời tiết tệ như thế này.
Vốn dĩ sóng lớn là thứ cản trở họ di chuyển, thế nhưng họ lại nhanh chóng phát hiện mọi thứ đều diễn ra rất suông sẽ, cứ như mặt biển lúc này là mặt hồ bằng phẳng không chút gợn sóng… Thật ra họ nghĩ không sai. Đường đi của họ bên dưới mạn thuyền, khoảng cách không lớn cũng không đủ cho họ nhìn thấy thật sự là thật sự bằng phẳng như mặt hồ. Nó khiến cho những con thuyền có thể không chút trở ngại nào hướng về phía trước mặc dù trong mắt họ sóng lớn vẫn không ngừng đánh vào hai bên mạn thuyền khiến cho nước biển bắn tung tóe lên người họ. Còn có một chuyện họ không biết. Từ thời điểm họ ra khơi, xung quanh họ, từ phương hướng hòn đảo nhìn ra đều bị một làn sương mù che phủ, mặc kệ là ai đều không có khả năng nhìn thấy tình huống của họ lúc này. Hoàn mỹ lại bao bộc, bảo vệ họ khỏi ánh mắt của những người không nên thấy.