Tống Bằng đanh mặt lại hỏi. Bỏ qua chuyện tại sao Mục Dã lại không đồng ý với Đới Mặc, còn không ngừng nói bóng nói gió, đùng đẩy không hiểu ý của Đới Mặc, không ngừng thể hiện bản thân chỉ muốn đứng giữa, không theo phe phái. Chỉ nói việc hiện tại, cớ sao Mục Dã lại có vẻ bi quan như vậy. Nói cứ như mọi chuyện đã định rồi, họ nhất định sẽ thua, là thế đó. Nếu là vậy, Tống Bằng sao có thể bình chân như vại được. Bản thân hắn cũng không cho rằng thay đổi quy tắc hiện tại là việc gì có lợi cho hắn và chính gia đình hắn. Suy nghĩ đàn ông của Tống Bằng cứng rắn hơn Mục Dã, hắn hiện tại có địa vị có năng lực còn có sự chiếm hữu. Nghĩ đến vợ mình sẽ bị này nọ nếu hắn xảy ra chuyện không may trong cuộc đảo chính sắp tới, Tống Bằng mặt càng trầm hơn.
Mục Dã không biết Tống Bằng nghĩ thế nào. Trong suy nghĩ hiện tại của hắn, nếu Chiến Thiên muốn châm ngòi cuộc chiến thì hắn chỉ có hai việc để làm. Một là nghĩ cách khiến cho bản thân không bị liên lụy quá nhiều cho dù người thắng có là Chiến Thiên. Nhưng có vẻ chuyện đó là không có khả năng, trừ khi Chiến Hạo chết. Hai là tìm đường sống khác. Rõ ràng, cách này cũng không hề dễ đi.
Trước khi biết được Chiến Thiên sẽ thật sự hành động thì hắn còn nghĩ có thể cố gắng giúp đỡ cho Đới Mặc xoay chuyển tình thế. Nhưng sau khi nghe được cuộc đối thoại kia, lại nghĩ thêm một chút nữa, những lời giống như hôm nay hắn nói với Đới Mặc thật ra cũng là đang nói cho chính hắn. Có những sự thật đã rành rành ra trước mắt, trừ khi giải quyết tận gốc, nếu không nó sẽ âm ỉ mãi, không lúc nào dừng. Chỉ cần còn có một người có ý nghĩ này thì trước sau những chuyện đó sẽ xảy ra, đây là điều không thể tránh khỏi. Mà Đới Mặc không có khả năng ở tình thế loạn trong giặc ngoài giành được phần thắng, theo hắn chỉ có chết.
Hiện tại hắn chỉ muốn nhìn xem tình huống bên kia thế nào rồi lập tức hành động, tránh cho đến lúc đó không kịp chạy đi.
“Anh tính thế nào?”
Mục Dã đối với câu hỏi của Tống Bằng không phải muốn lảng tránh không trả lời. Nhưng trước đó hắn vẫn ngược lại hỏi.
Tống Bằng nhìn chằm chằm Mục Dã. Đến lúc vẫn không thể nhìn ra cái gì hắn mới hậm hực đáp: “Tuy tôi không khó ở như cậu nhưng tôi cũng không muốn thay đổi hiện trạng bây giờ. Hơn nữa chưa chắc thiết lập lại quy tắc là tốt. Cho nên, nếu được tôi cũng sẽ giúp Đới Mặc chặn lại những chuyện có thể xảy ra sắp tới.”
Nói thẳng ra là ngăn cản Chiến Thiên. Cho dù là thời điểm xung đột bùng nổ thì vì lợi ích của chính hắn, hắn vẫn sẽ đứng về phía Đới Mặc.
Mục Dã biết tại sao Tống Bằng nói hắn khó ở. Nói như vậy chẳng bằng nói Mục Dã là người có chính kiến, phàm là chuyện hắn nhìn không được hắn sẽ không ủng hộ. Nếu Chiến Thiên thay đổi quy tắc mà lợi ích của hắn vẫn không bị ảnh hưởng thì hắn cố gắng một chút có làm sao. Cố tình hắn biết rõ sẽ không có chuyện đó. Cho nên giống như hắn đã nghĩ, nếu không được nữa hắn sẽ tìm đường thoát đi.
“Lỡ như dù chúng ta làm bất cứ điều gì mà vẫn không thay đổi được hiện thực người thắng là Chiến Thiên lão ta thì sao?”
Mục Dã rốt cuộc nói ra cái điều Tống Bằng không muốn nghe nhất. Dù hắn chỉ nói là lỡ như, nhưng vào tai Tống Bằng lại thành khẳng định mất rồi.
Ngược lại lần này Tống Bằng trầm mặc khá lâu.
Mục Dã không thúc giục anh ta. Hắn so với ai biết rõ Tống Bằng là đang đắn đo lo lắng cho gia đình, cho đứa con sắp chào đời của mình. Hiện tại bất cứ sự thay đổi xấu nào đều không tốt cho gia đình nhỏ của Tống Bằng chứ chưa nói họ có còn sống sau việc này hay không.
So với Tống Bằng hắn ngược lại không có nhiều gánh nặng. Dung Lạc dù chỉ vừa mới mang thai nhưng cô lại đang mang trên mình năng lực đặc biệt, thật sự không có nhiều chuyện cho hắn đắn đo suy nghĩ. Bởi vì rất rõ ràng, chỉ cần trật tự bị phá vỡ, Dung Lạc sẽ không chọn tiếp tục ở lại nơi này. Hắn biết cô luôn rất bài xích những thứ đang có chứ chưa nói khi trật tự này mất đi, bản chất cô chán ghét sẽ triệt để bị phơi bày, có khi còn ảnh hưởng đến cô. Dung Lạc không thích, cô lại là vợ của hắn, hắn sẽ không để cô xảy ra chuyện. Một loạt hệ lụy như vậy xuất hiện, biện pháp cuối cùng dành cho họ chỉ có thể là rời khỏi đây. Còn việc đi đâu thì tính sau thôi.
“Có phải cậu tính rời khỏi đây?”
Tống Bằng im lặng một hồi lại giống như vô tình bỏ qua rất nhiều chiết khúc mà chạm đến chân tướng của việc này. Hắn tuy hỏi nhưng có vẻ thật ra đã khẳng định chắc chắn câu trả lời của Mục Dã rồi cho nên sắc mặt không được tốt lắm. Bởi vì giống như Mục Dã, Tống Bằng cũng cho rằng rời đi không phải là một kế hoạch dễ thực hiện.
“Còn anh?”
Mục Dã không trả lời mà hỏi hắn.
“Nếu cậu có phương pháp chu toàn.”
Tôi sẽ đi cùng cậu.
Mục Dã tự thêm vào câu đó phía sau lời nói của Tống Bằng.
Hai người có vẻ giống như đang ông nói gà bà nói vịt, lại còn nói ngắn nói gọn kiệm lời đến mức nếu có người thứ ba ở đây thì nhất định sẽ nghe không hiểu. Nhưng thực chất họ đều hiểu lời của nhau. Nếu Dung Lạc ở đây, cô sẽ khịt mũi tỏ vẻ đây là cuộc nói chuyện của hai nam nhân mặt than, không có gì để bất ngờ cả.
“Muốn đi cũng không phải rất khó. Chỉ cần một con thuyền là được.”
Đúng vậy, không hề khó chút nào.
Với địa vị của họ, không quá khó khăn để chuẩn bị chu toàn đường lui cho mình.
Quan trọng chính là đi rồi họ sẽ cặp bến ở đâu? Dung Lạc còn sẽ lâu lâu không nhớ hiện thực mà nghĩ họ có thể đến một căn cứ khác để sống. Nhưng hai người Dã – Bằng lại chưa từng có suy nghĩ đó. Hiện trạng ở bất cứ đâu ngoài căn cứ Nhật Diệu đều không thích hợp cho họ ở lại. Tống Bằng đương nhiên không có khả năng mang Dung Tình đến đó, chẳng thà hắn cố gắng một chút, tỏ ra không lạnh không nóng ra điều kiện với Chiến Thiên để ở lại hòn đảo còn hơn. Ít nhất ở đây sẽ không có việc phải chia sẽ vợ với người khác. Nhưng hắn lại không hỏi rõ ràng Mục Dã mà đã giao quyền quyết định đi hay ở vào tay đối phương. Chính vì hắn biết, hắn không chấp nhận được thì Mục Dã cũng sẽ không.
Đương nhiên rồi.
Cho nên chuyện này của họ chỉ có thể tạm thời để đó từ từ tính tiếp. Mục Dã nói với Tống Bằng, để cho hắn chú ý tin tức về vùng đất kia. Chỉ cần thật sự là Chiến Thiên bắt tay với người ngoài thì Mục Dã hắn sẽ đi ngay. Mục Dã không nói bọn họ, bởi vì hắn không nghĩ hiện tại Tống Bằng đã thật sự quyết định theo hắn. Hắn chỉ biểu lộ quan điểm của mình cho Tống Bằng biết chứ không còn nói gì nữa. Có điều thái độ kiên định của hắn ít nhiều cho thấy hắn đã suy tính rất nhiều rồi, cả việc Tống Bằng lo lắng nữa. Tuy Tống Bằng vẫn có vẻ không hài lòng về thái độ của Mục Dã khi cứ úp úp mở mở nhưng hắn cho rằng hắn vẫn đủ hiểu con người Mục Dã, nên cho dù không vui hắn cũng không nói gì nữa.