• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn cũng không nỡ lòng nào lắc đầu với khuôn mặt như vậy. Chỉ đành nuốt những chữ kia trở lại, nhẹ gật đầu. Thôi vậy, hắn vì cô, tự mình tiến tới một lần vậy. Trước khi đi còn không quên dặn dò: 

"Ngồi yên đây, đừng đi đâu cả nghe rõ chưa? Tôi đi sẽ quay lại ngay." 

Đàm Tiểu Ân ngoan ngoãn đáp ứng. Nhìn theo bóng dáng hắn tiến ra xa càng xa, chẳng mấy chốc đã hoà vào đám đông. Khoé môi nhỏ xinh cong lên. Cô sẽ thật ngoan ngoãn sau khi xem xong bệnh tình của mẹ. Cha càng không cho, cô càng muốn xem, lỡ đâu mẹ thật sự đang bị bệnh nặng, cô thân làm con gái làm sao có thể dưỡng mắt làm ngơ được! 

Lần mò theo trí nhớ của mình, không mất nhiều thời gian lắm cô đã đứng trước cửa phòng của mẹ. Đàm Tiểu Ân toan định đưa tay lên gõ cửa phòng, lại bất ngờ nghe được âm thanh lớn từ trong phòng truyền ra khiến cô không khỏi sựng lại. 

Là tiếng cãi vã, rất lớn, có giọng của mẹ cô, còn có một giọng khác... Nghe như là giọng của đàn ông... 

*** 

CHÚC MỪNG NĂM MỚI! 2022 đến rồi đây! 

Năm mới rồi, chúc các bạn có thể thực hiện được những dự định còn dang dở, quen thêm những người bạn mới, hoàn thành được mục tiêu mình đề ra nhé! Cố gắng lên, thời gian trôi qua cũng nhanh lắm, đừng hoài phí thanh xuân của mình nhé. 

Chúc bản thân đỗ nguyện vọng, còn chưa đầy 5 tháng! 

Đừng tiếc 1 like và 1 cmt nhé, yêu thích hãy follow và vote cho truyện nè. Follow nick của gió để cập nhật truyện mới nhanh nhất có thể nhé. 

Là tiếng cãi vã, rất lớn, có giọng của mẹ cô, còn có một giọng khác... Nghe như là giọng của đàn ông... 

Cách một cánh cửa gỗ, cô vẫn có thể nghe loáng thoáng một vài tiếng. 

"Bà nói gì cơ?" 

"Không!" 

"Mẹ kiếp, bà và lão chồng của bà chuẩn bị tinh thần đi, toàn thân đều nhuốm màu dơ bẩn, đừng tưởng có thể dễ dàng tẩy sạch như vậy! Huống chi, đến giết người cũng đã thử qua, hai lão già các ngươi còn dám nói không?" 

"Câm miệng!" 

Còn định nói cái gì đó, người đàn ông kia chợt im lặng, ánh mắt dữ tợn nhìn về phía cửa, Lộc Nhân thấy vậy cũng nghi hoặc nheo mắt nhìn theo. Chẳng phải là đã bảo với Đàn Ôn Tường rằng không cho ai bước lên mà, vì sao lại có tiếng động như vậy. 

"Ai đang ngoài cửa?!" - Lộc Nhân cảnh giác cất tiếng lên, từ giọng nói có thể dễ dàng nghe ra sự nguy hiểm ẩn trong đó. 

Trong giây lát khiến Đàm Tiểu Ân không biết làm như thế nào. Cả cơ thể căng cứng, muốn chạy trốn, nhưng lại không thể nhúc nhích dù chỉ làm một chút. Bên tai cô lúc này vẫn vang vàng những lời mà tên đàn ông kia nói... 

Cái gì mà nhuốm màu giơ bẩn... Cái gì mà giết người? Là đang nói về cha mẹ cô sao? Không, làm sao có thể... Cha mẹ cô chắc chắn không phải loại người như vậy! 

Trong phòng, tên đàn ông kia không nhịn được nữa, tiến lên trước một bước, bàn tay thô ráp cầm lấy tay nắm cửa, vặn một đường đẩy ra. Mặc cho lời khuyên can của mụ già ở phía sau. 

Vì là hành lang, nên đèn điện tương đối tối, lúc tên đàn ông kia mở cửa ra, ánh sáng từ trong phòng cũng theo hướng đó mà truyền ra bên ngoài. Đàm Tiểu Ân vì không thích ứng kịp mà nhắm mắt lại. 

Cô cắn răng mắng bản thân một tiếng ngu dốt, vì sao, vì sao ngay lúc có cơ hội cơ thể lại không thể nhúc nhích được. Để rồi bây giờ, cô có muốn trốn chạy đi cũng không còn cơ hội. Chỉ có thể mở miệng, giọng nói run rẩy cất tiếng, giả vờ rằng bản thân chỉ vừa lui tới. 

"Mẹ, nghe... Nghe nói mẹ bệnh nên... Nên con mới lên đây hỏi thăm một chút... Chú... Chú này là ai vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK