• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn cô mới vừa tỉnh dậy đã ngất đi, nội tâm hắn bỗng chốc trở nên vô cùng lo lắng. Không nghĩ nhiều, hắn lập tức rời khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ. 

Mà nhân lúc Âu Minh Triết vừa rời khỏi, Đàm Ôn Tường cùng với Lộc Nhân cũng tiến vào. Nhìn Đàm Tiểu Ân nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, biểu cảm trông vô cùng đau đớn. Hai ông bà nhìn nhau một hồi, trong lòng lúc này đang hỗn tạp cảm xúc. 

"Ôn Tường, phải làm thế nào đây?" - Cuối cùng, người cắt đứt bầu không khí ngột ngạt này là Lộc Nhân. Bà nhìn sang chồng của mình, e ngại hỏi. Noveltoon 

"Còn có thể làm gì? Âu Minh Triết đã nói như vậy rồi..." - Ông ta nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt không che giấu cơn thịnh nộ. Thật không thể ngờ, vậy mà một người hơn 60 tuổi lại bị một tên nhãi nhép uy hiếp. Nỗi nhục này, đúng là Đàm Ôn Tường mới lần đầu trải nghiệm. 

Lộc Nhân vẫn là không yên tâm, bàn tay vô thức nắm túi xách, chặt đến nỗi có thể nhìn thấy các khớp xương ở bên ngoài. Ánh mắt từ nay đến giờ đều dừng lại trên người Đàm Tiểu Ân. 

"Nhưng... Nếu con bé nói chuyện này với cậu ta thì sao?" 

"Hừ, tùy cơ ứng biến. Mà tất cả cũng tại bà, vì sao lại không để ý đến tiếng động bên ngoài cơ chứ? Còn để nó nghe thấy những chuyện này?!" 

"Là tôi thất trách, nhưng cũng tại ông..." 

Cửa phòng vào lúc bọn họ không để ý phát ra tiếng động. Ngay lập tức Lộc Nhân thu lại những lời mình định nói, quay đầu nhìn đằng sau. Bước vào trong là Âu Minh Triết và một vị bác sĩ đã đứng tuổi. Trông thấy dung mạo của hai người kia, hắn không nhịn được mà cau mày lại, không kiêng nể gì mà thể hiện sự ghét bỏ ra mặt. 

"Tránh xa cô ấy ra. Các ngươi tốt hơn hết hãy rời khỏi đây trước khi tôi ném các ngươi ra." 

Đàm Ôn Tường sau mấy ngày không gặp, đã luyện được tâm vững vàng trước khí thế cao ngạo của tên oắt con trước mặt này. Khuôn mặt không biến sắc đáp trả. 

"Cậu cũng không thể quản được, dù có giả vờ quên đi chăng nữa, thì cậu cũng không thể thay đổi chuyện Đàm Tiểu Ân là con gái ruột của tôi. Mà cha mẹ đi thăm con ốm chẳng phải là chuyện bình thường sao?" 

"Đúng đúng, chúng ta hôm nay mang theo giỏ quà đến nữa. Mấy nay con bé vẫn chưa tỉnh khiến phận làm cha mẹ như chúng ta vô cùng lo lắng." - Lộc Nhân theo đó còn thêm vào vài chữ. 

Khoé miệng Âu Minh Triết khẽ nhếch lên, hướng tới chỗ hai người kia một nụ cười khinh thường. Nhưng bệnh trạng của Tiểu Ân lúc này mới quan trọng, hắn không dư hơi đâu mà để ý đến bọn họ. Liền lập tức đem bác sĩ lướt qua hai người, kiểm tra bệnh tình của cô vợ nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK