• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Cảnh Nghi đem bức ảnh ném lên bàn, anh cũng tùy ý ngồi xuống ghế, một chân vắt hẳn lên đùi. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện trong ánh đèn sáng, đôi mắt tinh anh đang dần thấu hiểu ra mọi chuyện. 

Lướt lên trên bàn, tấm ảnh bị ném trượt đi một đoạn, sau đó bị đế của chiếc ly thủy tinh chặn lại. Bên trên là bức hình có mặt của Đàm Ôn Tường ưỡn ngực, khuôn mặt đanh thép nói chuyện với người đối diện... Mà tên đang nói chuyện với Đàm Ôn Tường, có vết sẹo dài bên mắt phải, chính là Lý Chung! 

"Đàm gia trong giới thượng lưu cũng có danh tiếng không ít. Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, cha của Đàm Ôn Tường, Đàm Thiếu Dương còn là một cựu thủ trưởng của thành phố Willow này, danh tiếng lẫy lừng. Cần gì phải dây dưa với tên Lý Chung này?" 

Âu Minh Triết cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh nhìn về tấm ảnh, thật giống như muốn đem người trong tấm ảnh cắt thành từng khúc một. 

"Cậu nghĩ sao?" 

Phận làm cha, lại có bức ảnh dây dưa không rõ với kẻ cầm đầu một đường dây lớn chuyên bắt cóc trái phép trẻ em. Khoan hãy nói đến chuyện tấm ảnh này thật giả bao nhiêu phần trăm. Chỉ cần nhìn cách đối xử của lão ta với vợ nhỏ của hắn, cũng đã đủ khiến hắn dấy lên nghi ngờ với lão Đàm này rồi. 

Lục Cảnh Nghi im lặng suy ngẫm hồi lâu, dường như nghĩ đến chuyện gì đó. Lục Cảnh Nghi liền lật ra từ tài liệu mà Dương Lâm đưa cho anh. Sau khi tìm kiếm một lúc, tìm ra một tờ giấy, anh nhanh chóng đặt nó lên bàn, đẩy tới trước mặt Âu Minh Triết. 

Âu Minh Triết chỉ im lặng nhìn hành động của Lục Cảnh Nghi, hồi lâu mới cất tiếng nói. 

"Cậu đoán chuẩn rồi đó." 

Lục Cảnh Nghi tựa lưng ra sau ghế, thở ra một hơi nặng nề, ánh mắt lam nhạt sắc bén, cả người tản ra hơi thở của lính, chất giọng trầm thấp bắt đầu cất lên, tường thuật lại quá khứ. 

"Sau khi Đàm Thiếu Dương chết, Đàm gia đã xảy ra một số chuyện chấn động, cổ phiếu công ty đi xuống, nợ nần chồng chất. Nhưng khi Đàm Ôn Tường bắt đầu tiếp quản Đàm thị, mọi chuyện sau đó nhanh chóng đi vào trật tự. Đến cả khoản nợ khổng lồ cũng không cánh mà bay..." 

"Bất kì ai cũng cho rằng sự hồi phục đó của Đàm gia là một kì tích, cũng không ai điều tra chuyện số tiền đó Đàm Ôn Tường lấy từ đâu." 

Âu Minh Triết cong cong khoé môi, khẽ gật đầu. Đôi mắt màu hổ phách của hắn, dưới ánh đèn điện, sắc vàng nổi bật lên, tựa như vị bậc đế vương. Đôi mắt kia khẽ lướt qua tấm ảnh trên bàn, sau đó mới tiếp tục thêm vào vài từ. 

"Cậu liệt kê thiếu. Đàm Ôn Tường trước khi tiếp quản Đàm gia, ở bên ngoài nợ không ít tiền." 

Đường Tịnh Thi ngồi trong phòng làm việc của Âu Minh Triết một hồi lâu cũng bắt đầu cảm thấy chán. Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lượn một vòng quanh căn phòng sáng trưng, cũng coi như để khuây khỏa tâm trạng của mình. 

Đột nhiên, đập vào mắt Đường Tịnh Thi là một khung ảnh nhỏ, nằm ngay ngắn trên bàn làm việc. Sau lớp kính trong suốt, là tấm hình của một cô gái. Cô gái ấy hai mắt nhắm nghiền, cả người bị che khuất sau lớp chăn màu trắng, chỉ để hở khuôn mặt cùng một cánh tay trắng nõn bên ngoài không khí. 

Nhưng chỉ cần khuôn mặt kia đã đủ khiến Đường Tịnh Thi đứng hình mất vài dây, đơn giản, cô gái này không chỉ có khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ, còn làm cho Đường Tịnh Thi có cảm giác vô cùng quen thuộc. 

Vươn tay ra nắm lấy khung ảnh nhỏ đưa đến trước mắt mình, nhìn khuôn mặt đáng yêu trong bức ảnh, Đường Tịnh Thi không khống chế được mà khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt có trong bức ảnh kia. Không hiểu lí do gì mà khiến cho cô có cảm giác vô cùng kì lạ. 

Bỗng, một giọt nước rớt xuống dưới tấm kính của khung ảnh, phát ra tiếng động nhỏ, làm Đường Tịnh Thi đang thất thần cũng tỉnh táo lại. Đưa một tay lên mặt mình, không ngờ cảm nhận được từng giọt nước mắt đang theo sườn mặt mình rơi xuống dưới. 

Hành động này, đến chính Đường Tịnh Thi cũng cảm thấy bất ngờ. Cô khóc? Cô vậy mà vì ngắm khuôn mặt đáng yêu nào mà rơi nước mắt? Hình như không giống với cô lắm thì phải. 

Đặt vật về lại chỗ cũ, Đường Tịnh Thi cũng nhanh chóng ổn định lại cảm xúc. Thở ra một hơi dài, Đường Tịnh Thi tự dặn lòng mình... Không phải, nhất định không phải... Sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, nhất định! 

Có một số chuyện, con người không tài nào kiểm soát được. Mơ hồ như đã có sự sắp đặt của số phận, sau đó bị bụi thời gian phủ kín. Cho dù là do chính bản thân cảm nhận được, cũng không dám thừa nhận, không dám đưa tay phải đi những hạt bụi thời gian đó... 

Đàm Tiểu Ân mơ màng cảm nhận được có người bước vào phòng bệnh của mình. Cơ thể không tình nguyện mà vươn lên tựa vào thành giường, hai mắt từ từ mở ra. Xung quanh là không gian tối tăm, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được có hai bóng dáng đang đứng trước cửa phòng. 

Đúng như cô dự đoán, sau khi nghe thấy tiếng bật công tắc đèn, cô nhìn thấy rõ dung nhan hai người đang đứng trước mặt mình. Ngay giây sau đó, cả cơ thể cô căng cứng lại, tay của cô nắm chặt góc chăn giày, đến nổi các khớp tay trắng bệch ra. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK