Âu Minh Triết thấy vợ nhỏ thừa nhận thì gật đầu, vẫn còn biết nói thật. Hắn tiếp đó lại nghiệm mặt nhìn cô, câu hỏi thứ hai nhanh chóng được đặt ra.
"Vậy nhân vật tiểu Minh kia là dựa theo hình mẫu của tôi mà vẽ ra đúng không?"
Đàm Tiểu Ân lần thứ hai bị nói trúng tim đen, hai mắt mở lớn vô cùng khâm phục mà nhìn ông xã của mình.
"Ách... Minh Triết anh quả nhiên đầu óc nhạy bén, như vậy liền biết..."
Đàm Tiểu Ân định nói tiếp, nhưng khi trông thấy đôi mắt màu hổ phách kia đang nhìn cô với dáng vẻ vô cùng đáng sợ, cô đành ngoan ngoãn nuốt toàn bộ lời trở lại cổ họng. Thay vào đó là một câu hỏi rất quen thuộc.
"Anh giận em à?"
"Không có" - Âu Minh Triết thẳng thắn trả lời.
"Em cảm thấy anh đang giận em..." - Đàm Tiểu Ân mím môi, chốc lát sau lại nói tiếp.
"Vậy trong mắt của Tiểu Ân, tôi vừa nghèo vừa dễ bị bắt nạt, còn túng thiếu đến nỗi dành ăn Với chó sao?" - Âu Minh Triết nói ra với khuôn mặt hết sức bình thản. Nhưng chính khuôn mặt ấy lại khiến cho Đàm Tiểu Ân cảm thấy lạnh sống lưng. Cô liên tục lắc đầu chối bỏ:
"Ah... Chuyện này... Không phải, anh đương nhiên không phải như vậy, cái này... Sao nhỉ, em chỉ lấy khuôn mặt anh làm hình tượng thôi. Thật đấy, mà tiểu Minh sau này sẽ không ở mãi chức vụ nông phu đầu, em sẽ đưa anh... À nhầm, đưa tiểu Minh trở thành quan lớn, sau đó, sau đó nhận lại cha mẹ ruột thịt giàu có... Như vậy có được không?"
Minh Triết vuốt cằm, xì một tiếng: "Thì rõ ràng tôi vô cùng giàu mà."
Đàm Tiểu Ân nghe thấy những chỉ nghĩ rằng ông xã của mình đang dỗi, vậy nên cũng không để tâm lắm. Phải mất vài giây để Âu Minh Triết bắt đầu câu hỏi tiếp theo.
"Còn một chuyện này nữa, cái tên 'Vì sao của Windwoll', em quên sao?"
"A... Là Bạch Phong Vũ đó" - Đàm Tiểu Ân gật gù đáp lại, chuyện này cô cũng mới biết gần đây thôi. Trước đó thấy tài khoản này donate cho cô khá nhiều, còn theo cô từ những bức vẽ đầu tiên. Lại không quan tâm lắm đến tình tiết truyện của cô mà toàn bình luận những cái khó hiểu nên cô rất để ý. Cho đến khoảng nửa năm trước, lúc chăm sóc cái chân gãy của cậu ta, cô mới thông qua điện thoại của cậu ta mà biết được.
"Cái tên nam sinh mặt trắng kia?" - Âu Minh Triết vừa nói, khoé môi vừa khẽ nhếch lên. Ha, bám cũng thật dai nhỉ?
Ở một nơi nào đó rất xa...
"Hát xì!" - Bạch Phong Vũ đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hai tay theo quán tính mà vòng qua ôm lấy thân.
"Cậu chủ, ngài đây là bị cảm rồi? Hay là sáng nay tôi gọi người xin nghỉ cho ngài?"
"Không phải, chắc là do nhiệt độ phòng không thích hợp mà thôi." - Bạch Phong Vũ xua tay, xem như không có chuyện gì. Nhưng trong lòng đang đặt ra nghi vấn. Quái lạ, sao cậu ta lại có cảm giác như sắp bị ăn tươi nuốt sống đến nơi rồi thế này?
Đàm Tiểu Ân buổi sáng mới nhắc đến cái tên Bạch Phong Vũ, ai ngờ rằng vừa đến lớp đã chạm mặt.
Cậu ta đứng chắn trước cửa, vừa thấy Tiểu Ân hai mắt liền sáng như đèn pha của ô tô. Dang rộng hai tay chắn lối đi của cô, Bạch Phong Vũ nghiêng đầu hỏi.
"Sao hôm qua không đi học vậy?"
Đàm Tiểu Ân bị chắn lối đi thì rất khó chịu, nhìn khuôn mặt nam sinh với đôi mắt xanh da trời, lại muốn đá cho một cái. Trong lòng không khỏi bức bối, hôm nay cô xuống giường chạm phải chỗ phong thủy nào mà cứ hễ muốn đi học thì lại có người chặn đường hỏi nhiều đến như vậy?
"Tôi không đi học thì liên quan..."
"Liên quan gì đến tên mặt trắng như cậu chứ?!"
Chưa kịp nói xong, Đàm Tiểu Ân đã bị người phía sau cướp lời. Lúc Tiểu Ân quay ra đằng sau xem là ai thì ngay lập tức cả người cô ôm lấy cơ thể đang chạy vội tới chỗ mình của Vu Hân.