• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi chưa được nửa đường, bên tai Bạch Phong Vũ đã nghe thấy tiếng nói thanh thoát của nữ nhân. 

"Nếu cậu lo về chuyện viện phí thì không cần đâu. Chỉ cần tôi xuất viện, liền trong hôm đó trả hết nợ cho cậu." 

Đường Tịnh Thị nói xong liền kéo chăn lên che hết khuôn mặt tái sắc vì bệnh của mình. Cả người cuộn tròn trong chăn. 

Bạch Phong Vũ cho dù muốn phản bác lại cũng không biết nên nói như thế nào. Chị gái nhạt nhẽo này rõ ràng cố tình hiểu sai câu hỏi quan tâm của cậu ta mà. Đã vậy còn không cho cậu ta cơ hội để giải thích nữa?! Bạch Phong Vũ cậu đây là ai chứ, liệu rằng mấy khoản tiền nhỏ này có thể làm khó cậu ta chắc? 

Bạch Phong Vũ nâng tay lên, vuốt ngược tóc mái ra sau, khuôn mặt soái khí có phần bất đắc đĩ, ậm ờ xem như đồng ý. 

Được rồi, lần này là do cậu ta không biết ăn nói, đã hỏi phải câu không nên hỏi. Vậy thì cậu ta đành thuận theo ý bệnh nhân vậy. 

Nghĩ đoạn, Bạch Phong Vũ tiếp tục tiến đến cửa phòng bệnh. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, trả lại sự yên tĩnh cho Đường Tịnh Thi. 

Phòng làm việc rộng rãi, cửa sổ được làm bằng kính trong suốt, chỉ cần nhìn ra bên ngoài thì toàn bộ cảnh sắc của Willow đều có thể thu vào trong mắt. 

Âu Minh Triết trong người phơi phới. Ngồi trên ghế của mình, chốc chốc khoé môi nhếch lên, cười vô cùng vui vẻ. 

Doãn Lập Thành ngồi đối diện, với diện mạo như được đón gió xuân kia của tên mặt lạnh có phần không thích nghi kịp. 

Đầu tiên phải nói, hôm nay là họp bàn chuyện hợp tác giữa Doãn thị và Âu thị, người có nguyên tắc như Âu Minh Triết lại đến trễ đã khiến toàn nhân viên đứng hình mất vài phút. Sau đó trong cuộc họp còn vô cùng thoải mái, chuyện trò với nhân viên bên anh toàn vấn đề về tán gái?! Mục đích cuộc họp chưa thành thì đã kết thúc. Toàn bộ sự việc nhanh thoăn thoắt khiến Doãn Lập Thành anh nắm bắt không được trọng điểm. 

Doãn Lập Thành một tay chống cằm, đôi mắt đăm chiêu nghiền ngẫm. Mãi một lúc sau, vì không thể nhịn được cái nụ cười kia mà Lập Thành phải cất tiếng 

"Cậu tắt ngay cho tôi cải nụ cười như nhận được mùa xuân kia đi. Thật khiến người khác nổi da gà mà!" 

Âu Minh Triết khẽ lườm anh một cái, Doãn Lập Thành cũng không vừa, cau mày hướng thẳng mắt nhìn. Cả hai đối chọi bằng mắt vài phút, sau cùng vẫn là Doãn Lập Thành chịu nhịn cất tiếng phá vỡ bầu không khí này trước. 

"Âu Minh Triết" 

"Chuyện gì?" 

"Cậu đêm qua làm cái gì với Vợ nhỏ rồi hả?" - Sau cùng Doãn Lập Thành vẫn là không nhịn được tò mò. 

Thật không ngờ cô vợ nhỏ mà Âu Minh Triết giấu kín như bưng kia lại là cô nhóc tiệm sách bà Trương. Anh từ trong miệng cô gái nhỏ xinh đẹp kia biết được cô có chồng. Nhưng làm sao mà tưởng tượng nổi chồng cô là tên mặt lạnh này chứ? 

"Vợ tôi, tôi làm gì cậu quản được sao?" 

"Ây không phải, nhưng mà... Cậu có biết vợ nhỏ của cậu đang làm thêm không?" 

Bên kia Doãn Lập Thành ngạc nhiên đến nói năng cũng có phần lắp bắp. Bên này Âu Minh Triết vẫn một dáng vẻ ung dung. Chẳng qua, dưới đáy mắt sau thẳm kia, mỗi khi Doãn Lập Thành có lời nói quan tâm đến Đàm Tiểu Ân, liền sẽ loé lên ánh sáng kì dị. 

"Có." 

"Cậu... Cái tên này, tiền bạc cậu nhiều như vậy, hà tất gì để vợ cậu bươn chải?" 

"Cô ấy không biết tôi giàu." 

Doãn Lập Thành lúc này ngơ luôn rồi. Không phải chứ, chuyện Âu Minh Triết giàu có đến cả mấy đứa trẻ con bắt đầu hiểu chuyện đều biết, vậy mà... 

"Sau đó thì sao? Cô ấy không biết, chẳng lẽ cậu không nói cho cô ấy biết" - Vừa nói, Doãn Lập Thành vừa với tay đến cốc nước trên bàn, hợp một ngụm cho đỡ khát. 

Âu Minh Triết cong môi, từ tốn nói: "Tôi muốn một lần trải nghiệm được bao nuôi." 

Phụt... 

Toàn bộ nước trong miệng của Lập Thành đều phun ra ngoài, nhưng vì cách xa nên không có trúng đến người Minh Triết. 

"Cậu... Khụ khụ... Cái tên bệnh hoạn này... Khụ..." 

"Không cần phản ứng thái quả thế đầu. Tôi còn tưởng cậu ganh tị chuyện vợ tôi đối xử tốt với tôi như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK