Vì hiện tại đang ngồi trên ô tô, không có chỗ trốn gương mặt yêu nghiệt kia. Đàm Tiểu Ân chỉ còn cách kích thân thể ra ngoài cửa sổ một chút, quay mặt nhìn ra ngoài, không thèm để ý đến người đàn ông đang dùng hai mắt nhìn cô chằm chằm rồi lại cười ngốc nghếch ở bên
cạnh.
Hành động của cô khiến Âu Minh Triết khẽ cau mày, không ưng ý ra mặt. Vợ nhỏ của hắn thật lạ, mấy nay toàn tránh mắt hắn như vậy. Mờ ám, chắc chắn có gì đó mờ ám!
Hắn vươn tay ra, dễ dàng thu lại khoảng cách giữa cô với hắn. Đôi đồng tử màu hổ phách trước nay đều toát lên sự lạnh lẽo bất cần, giờ khắc này chỉ có duy nhất bóng hình người phụ nữ trước mặt.
Hắn xoay mặt cô về phía mình, giọng nó trầm ấm cất lên làm dao động con tim bé nhỏ của ai đó.
"Làm sao vậy?"
Đàm Tiểu Ân lắc đầu, bảo mình không sao cả. Nhưng xem ra cái khuôn mặt đang xị xuống của cô đã tự bán đứng chính mình. Ai bảo có bao nhiêu năm bên ngoài học được thật nhiều thứ, lại không học được cách điều khiển cảm xúc trên khuôn mặt chứ.
Âu Minh Triết trông thấy, chỉ khẽ cười, cũng không có ý định hỏi tiếp, thôi thì nếu cô đã không muốn nói, hắn cũng không ép buộc. Nhưng tay vẫn dùng lực ép cô ngồi sát bên cạnh mình, không cho cô nhúc nhích.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại ở biệt thự Âu gia. Âu Minh Triết không nói nhiều mà lập tức bế cô vào trong nhà. Lấy lí do rằng cô vừa mới xuất viện, cơ thể vẫn còn yếu.
Đàm Tiểu Ân phụng má xì một tiếng, cô đã khoẻ hẳn từ mấy hôm trước. Thà rằng hắn nói rằng hắn muốn bể cô thì đúng hơn. Chẳng qua, trước ánh mắt hóng hớt của mấy bác làm vườn, Đàm Tiểu Ân không dám vung tay đá chân làm loạn, dù không thích bị bế lên như vậy, nhưng cô vẫn tự dặn lòng để cho Âu Minh Triết chút mặt mũi.
Hai má Tiểu Ân nóng lên, ngoan ngoãn hệt như con mèo nhỏ rúc vào lòng của hắn.
Những tưởng bị hắn bế lên bước vào nhà đã ngại lắm rồi. Ai mà ngờ được, điều ngại ngùng nhất vẫn còn ở phía sau.
Vừa bước chân vào nhà, Đàm Tiểu Ân còn đang định vẫy vùng thoát khỏi vòng tay của hắn. Nhưng khi cô định trượt xuống, hai tay Âu Minh Triết đang giữ cô càng xiết chặt hơn. Tựa hồ như muốn đem cô dính chặt bên cạnh mình.
"Em muốn xuống!" - Đàm Tiểu Ân sức lực không đọ được với ông xã cường hãn, đành phải ủy khuất nhượng bộ, nhỏ giọng nói.
Âu Minh Triết nghe thấy vậy, không những không thả cô xuống mà lực đạo trên tay còn nhiều hơn lúc trước. Áp cô sát lại lồng ngực mình, hắn gian manh cười nói.
"Hồn tôi một cái, tôi liền thả em xuống."
Bởi vì Đàm Tiểu Ân bị thương nên đã rất nhiều ngày rồi hắn không được cảm nhận mùi vị ngọt ngào của cô vợ nhỏ. Lúc ở trên xe cứ nghĩ đến sắp được hôn cô, lòng không nhịn được
mà vui vẻ. Chính vì thế nên mới tạo ra hành động chốc chốc lại cười như một tên dở người kia.
Đàm Tiểu Ân trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng phong thải đứng đắn đáng tin cậy, vậy mà lời phát ra lại không khác gì mấy tên lưu manh đường phố.
Nhưng hắn bế cô rất chặt, cô còn cảm thấy có nhiều ánh mắt đang nhìn sang nơi này. Không còn cách nào khác mà phải thoả hiệp. Đưa hay tay lên, kéo mặt hắn lại gần mình, sau đó "chụt" một tiếng liền tách ra.
"Không được! Hôn như vậy không tính!" - Âu Minh Triết còn chưa kịp cảm nhận mềm mại ấm áp nơi đầu môi thì đã bị tách ra. Hắn trưng bộ mặt bất mãn hậm hực nói.
Bất chợt, cuối hành lang phòng khách xuất hiện thêm một bóng người. Hai chân đang ngồi trên ghế tựa. Khuôn mặt già nua đang nghiêng sang hướng khác, cố tình họ vài cái để thể hiện sự tồn tại của mình.
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy mặt người, ngơ ngác mất vài giây. Ngay sau đó thì dùng lực đẩy Âu Minh Triết ra, sau đó đứng cách hắn khoảng một bước chân. Giọng nói có phần ngượng nghịu, nói.
"Ông nội.."
Trái ngược với vẻ mặt làm sai chuyện của cô, Âu Minh Triết lại bình tĩnh lạ thường. Đứng lên một bước che chắn cho Đàm Tiểu Ân xong xuôi, mới nhìn mặt ông mà tiếp chuyện.
"Ông tới đây làm gì vậy? Chẳng phải hôm qua đã bàn bạc đến tối cháu sẽ dẫn Tiểu Ân về nhà ông rồi sao?"
Âu lão gia khi không lại bị cháu trai đề phòng, bĩu môi khinh thường. Hừ, cháu dâu là do ông lựa về, bây giờ đến cả nhìn cũng không cho ông nhìn.
"Ông chỉ là sốt ruột không ở nhà chờ được nên mới tới đây xem cháu dâu thôi. Cũng đâu phải ông đến bắt cóc Tiểu Ân đầu mà cháu đề phòng như vậy, hừ!"
Âu lão gia xì một tiếng rõ to, khuôn mặt xị xuống lên án. Nhưng Âu Minh Triết chẳng để tâm đến, quay người ra sau hỏi Tiểu Ân tự về phòng được không. Cô chỉ chờ có thế mà chạy thục mạng về phòng. Trước đó còn không quên chào Âu lão gia một tiếng.
Thấy bóng dáng nhỏ xinh khuất sau đường cầu thang, Âu lão gia lúc này mới nhìn sang Minh Triết.
"Con bé biết không?"