Vu Hân đang nói tiếp, đột nhiên từ bụng truyền tới một trận co thắt. Thôi xong, vì uống nhiều nước quá nên giờ đau bụng mất rồi?
"Tiểu Ân, cậu ngồi yên ở đây, mình đi vệ sinh một tí, ở đây toàn người xấu, không được bắt chuyện bậy bạ nghe chưa?"
Đàm Tiểu Ân gật đầu, sau đó lại tiếp tục cặm cụi viết.
Sau khi Vụ Hân đi được một lúc thì có một người khác đi tới. Nhìn qua có thể đoán là một dân chơi chính hãng. Người đàn ông kia nhìn Đàm Tiểu Ân xinh đẹp như một mục tiêu mới của mình, đuôi lông mày rậm nhếch lên một cái. Nhìn sang bartender nhẹ giọng nói.
"Cho một ly cocktail Manhattan".
Bartender gật đầu, lập tức lôi từ kệ hàng phía sau xuống một chai whisky cùng Vermouth, bắt đầu pha chế. Không cần mất nhiều thời gian, anh ta đã đẩy tới cho người đàn ông lịch lãm này ly cocktail mang màu hồng ngọc bắt mắt.
Người đàn ông mở miệng, chất giọng sinh ra để quyến rũ nữ nhân cất lên, hướng ly cocktail về phía Đàm Tiểu Ân, màu hồng ngọc với ly nước dâu của Đàm Tiểu Ân không sai biệt lắm, anh ta cười phóng khoáng chào hỏi.
"Này cô bé, đã đến nơi này sao lại cầm sách vở như vậy? Vui chơi chút đi nào."
Đàm Tiểu Ân không quan tâm, tiếp tục công cuộc viết bài của mình. Người đàn ông kia bị bơ đẹp, khuôn mặt cứng ngắc khó coi. Tuy nhiên, vì công cuộc đưa người đẹp lên giường, anh ta vẫn mặt dày mày dạn tiếp tục nói.
"Người đẹp cư nhiên là băng sơn mỹ nhân trong truyền thuyết sao? Khó bắt chuyện như vậy?"
Băng sơn mỹ nhân, Đàm Tiểu Ân nhận thấy là vốn từ hay, thích hợp để đưa vào truyện tranh của mình. Cô quay đầu sang, góc nghiêng đã hút hồn, vậy mà chính diện của cô còn đẹp hơn nữa, khiến người đàn ông kia ngỡ ngàng. Vậy mà gặp được người xinh đẹp như vậy, khuôn mặt này, hình như đã thấy ở trong tờ báo nào đó...
"Ah, vậy ra tiểu mỹ nhân thích được khen sao? Nếu em thích, anh đây sẽ khen em cả đêm cũng được."
Đàm Tiểu Ân còn đang định hỏi nghĩa của từ "băng sơn mỹ nhân" là gì. Nhưng khi nghe được câu kia của người đàn ông này, dựa vào bài dạy của Vu Hân từ nãy đến giờ thì lắc đầu tặc lưỡi.
Aizza, là một nam nhân xấu, không nên dây dưa.
Nói đoạn cô quay sang chỗ khác, tiếp tục viết bài.
Người đàn ông bị bơ lần thứ hai, tức muốn lộn ruột, ánh mắt tức giận, toan định mở miệng thì đột nhiên có một bóng người đi tới. Vu Hân không nhanh không chậm từ phía sau đó cho tên kia một cái đau điếng.
"Quả trứng thối nhà ngươi, ai cho một kẻ như ngươi cái quyền đến gần mỹ nhân của tôi hả?"
"Con mẹ nó cô là..." - Đang chuẩn bị chửi tục thì đập vào mắt của anh ta là khuôn mặt quả đỗi quen thuộc của Vu Hân.
Trời đất, là hòn ngọc quý của Doãn tổng... Anh ta nuốt nước bọt, miệng lưỡi khô khốc, vậy mà lúc nãy anh ta suýt chút nữa đã mở miệng mắng thiếu phu nhân của nhà họ Doãn rồi?
Tay run cầm cập, người đàn ông thu hết lại dáng vẻ phong lưu của mình, hận không mọc thêm một cái đuôi để nịnh hót, sau đó thì chạy mất dạng.
Vu Hân thở phào, may mắn vẫn nhờ cô chạy tới kịp. Nếu Đàm Tiểu Ân mà bị ve vãn thành công thì cô ấy là người cảm thấy có lỗi nhất đối với người chồng không biết mặt mũi của Đàm Tiểu Ân. Vậy nên cô ấy phải bảo vệ thiếu nữ xinh đẹp này chu toàn mới được!
Đàm Tiểu Ân mỉm cười, với lấy cốc nước ngọt màu hồng trên bàn của mình, nuốt xuống. Ngoài vị ngọt, cô còn cảm nhận được vị đắng qua đầu lưỡi. Tiểu Ân bỗng chốc ngơ ngác...
"Vụ Hân?"
"Hả? Có chuyện gì? Tên kia đã làm gì cậu sao?"
"Không phải, không có, chỉ là... Nước ngọt dễ bị thiu như vậy sao? Mới để một chút đã thiu rồi?" - Đàm Tiểu Ân đưa vẻ mặt câu có nhìn Vu Hân, tố cáo.
Vu Hân nghe xong thì sảng hồn, nước ngọt sao lại thiu nhanh như vậy được. Lại nhìn lên trên bàn, nơi đó có hai cốc có kiểu dáng giống nhau, một cốc đã bị Đàm Tiểu Ân uống hết, cốc còn lại thì còn hơn phân nửa. Trong đầu thầm than một tiếng không xong.
Với tay lấy chiếc cốc còn lại, Vu Hân dùng đầu lưỡi nếm thử. Đây chẳng phải là nước ngọt của Đàm Tiểu Ân sao? Nếu nước ngọt còn ở đây thì cái lúc nãy Đàm Tiểu Ân vừa nuốt xuống...
Đừng nói là rượu nha?!
***
Vu Hân nhìn bartender đang pha chế rượu, gặng hỏi.
"Người đàn ông lúc nãy tôi vừa đá mông đã gọi gì vậy?"