• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy tối qua về chồng của cậu có mắng gì không?" 

Lắc đầu liên tục thay cho câu trả lời. Không những không mắng nha, còn dạy cho cô cách tạo em bé nữa. 

Nhưng vào trong mắt của Vụ Hân, diễn biến câu chuyện lại đi theo chiều hướng hoàn toàn khác. Khuôn mặt cô ấy xám xịt lại, lo lắng hỏi dồn: "Không mắng, chẳng lẽ còn đánh cậu sao? Tiểu Ân cậu đừng sợ, cứ nói cho mình biết, mình sẽ đi đòi công đạo cho cậu." 

Ai mà không biết cái tính cách quỷ quái của Âu Minh Triết cơ chứ. Lúc nhìn thấy toàn thân hắn bị bao phủ bởi hắc khí, dùng tốc độ kinh người bước đến chỗ Vu Hân, cô ấy suýt chút nữa là bị doạ sợ rồi. Huống chi, Đàm Tiểu Ân lại là vợ của tên đó, nói không chừng đi về còn bị hắn ta đánh... 

Vu Hân nói cũng không có sai, đúng là đánh. Nhưng là đổi kiểu đánh khác kích thích hơn mà thôi. 

Đàm Tiểu Ân nghe vậy, trong đầu lại nhớ đến lời nhắc nhở của hắn ban sáng: "Chuyện này là chuyện riêng của vợ chồng, em đừng có mà đi kể lung tung đấy nghe chưa bé ngốc?" 

Nếu Âu Minh Triết đã nói như vậy thì Đàm Tiểu Ân đương nhiên sẽ không nói ra thôi, nhưng Vì kỹ thuật nói dối quá dở, thành ra lời nói dối của cô vào trong mắt của Vụ Hân lại trở thành biện hộ cho tên chồng lưu manh. Nhưng Đàm Tiểu Ân ngốc nghếch đã kiên quyết không muốn nói, Vu Hân đương nhiên sẽ không truy cứu nữa. 

"Được rồi được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Nhưng mà, Tiểu Ân, mình có điều thắc 

mắc." 

"Thắc mắc?" 

"Cậu bảo chồng cậu rất nghèo phải không?" 

"Um, đúng rồi. Minh Triết đến thức ăn phải ăn cầm kiệm lại. Còn rất đáng thương, đã nghèo như vậy, Âu lão gia còn không thương anh. Ông ấy nhiều tiền như vậy, lại không thèm tăng lương cho chồng mình. Cậu nghĩ xem có tội không? Vẫn may, anh ấy giờ đây đã có mình đấy!" 

Vu Hân nghe xong, đơ toàn tập luôn rồi, mãi lúc sau mới cất tiếng hỏi được: "Là ai, là ai nói với cậu như vậy?" 

"Là mình tự thấy mà, rõ ràng như vậy còn gì?!" - Đàm Tiểu Ân nhìn biểu cảm của Vu Hân, nhíu mày khó hiểu đáp lại. 

"Âu Minh Triết cũng không giải thích gì với cậu hay sao?" 

"Anh ấy phải giải thích cái gì?" - Đàm Tiểu Ân bắt đầu hoang mang rồi nha... 

Bên đầu giây bên kia, Vu Hân cũng hoang mang không kém... Gì đây, tên họ Âu kia rốt cuộc là đang toan tính chuyện gì vậy? Tiền tài tiêu sài đến đời con cháu sợ cũng không hết, bây giờ lại để cho vợ mình than nghèo. 

Vu Hân thật muốn hét lên với cô gái ngốc kia rằng: "Âu Minh Triết mà nghèo cái rắm!" 

Nhung lời đến miệng vẫn phải nuốt xuống... Âu Minh Triết gia Vu Hân không quản nổi. Chỉ tội nghiệp cho Đàm Tiểu Ân, không biết đã phải chịu bao nhiêu uất ức với tính khí hỉ nộ vô thường của tên kia rồi. 

"Không, không có gì đâu." 

Haizzz, chuyện gia đình người ta, Vu Hân cô cũng ngại phải xen vào. 

Đàm Tiểu Ân sau khi kết thúc cuộc gọi với Vụ Hân, liền nhìn thấy tin nhắn của Âu Minh Triết, nội dung gửi đến đại loại là tối nay sẽ về nhà rất muộn, bảo cô ăn cơm trước, có gì đừng có chờ hắn về. 

Đàm Tiểu Ân nhún vai, sau đó bấm gửi một nhãn dán dễ thương với ý nghĩa đồng ý. Hắn về muộn cũng không phải là chuyện lạ, phàm là những lúc hắn trở về nhà, Đàm Tiểu Ân đã trùm kín trong chăn ngủ ngon lành rồi mà. 

Chẳng mấy chốc trời đã chuyển tối. 

Người chọn điểm hẹn là Dương Lâm, cậu ta nhanh chóng đã lấy một phòng vip của Remica, quán bar nằm ở trung tâm Willow trở thành nơi hẹn. 

Đến cùng Dương Lâm là Doãn Lập Thành, cả hai ngồi tán gẫu được một hồi lâu sau thì Âu Minh Triết cùng Lục Cảnh Nghi mới bắt đầu bước vào. Bốn con người tụ họp lại một chỗ, vừa hay tạo thành "tứ gia" trong truyền thuyết. 

Bốn con người, bốn loại kiểu cách khác nhau. Vậy mà lại có thể trở thành thân thiết đến như vậy, nói ra cũng cảm thấy thật kì lạ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK