Hôm nay Huỳnh gia đãi tiệc lớn, giết gà, mổ heo chiêu đãi linh đình. Phía nhà trên toàn là giới hương thân bô lão hoặc là những người có địa vị lớn hoặc là những nhà có mối quan hệ làm ăn mật thiết với gia đình. Thiệp mời phát đi từ trong làng ra đến mấy vùng lân cận. Gian nhà giữa dành cho con cái các nhà quý tộc, họ theo cha mẹ đến đây cốt là để lấy lòng ông bà chủ Huỳnh, sau là để mấy đứa trẻ gặp gỡ làm quen với nhau, biết đâu lại có được một mối hôn sự mỹ mãn vừa đem lại lợi ích cho việc làm ăn của cả hai bên.
Thanh Lam từ nhỏ tính tình đơn giản lại không ưa cái bầu không khí ngột ngạt, cười nói giả lả vô thưởng vô phạt của khu nhà trên cho nên cả ngày nay nàng chỉ có lui cui dưới bếp, lúc đang loay hoay rửa rau ngoài sàn nước, một giọng nói gấp gáp vang lên :
- " Ấy ! Cô gì ơi. Cho hỏi nhà vệ sinh đi lối nào đó ? "
Nàng xoay người, lại nhiệt tình chỉ :
- " Dạ đằng kia ạ "
Không biết hắn là công tử hoa con nhà nào, chắc là từ vùng khác đến nên không biết, ngay từ giây phút xoay người lại, hai ánh nhìn chạm nhau, một tia sét ái tình đã len lỏi vào cõi lòng của hắn. Người ăn kẻ ở mà lại được trời phú cho cái gương mặt khả ái này, tuy ăn mặc bình thường, giản dị mà cái khí chất toả ra lại vượt hẳn so với đám tiểu thư chỉ biết làm duyên làm dáng ở nhà trên. Đúng là ... Đi không uổng công chuyến này.
Hắn tiến lại, vô sỉ động chạm tay chân ghẹo :
- " Cô em ! Làm việc ở đây chi cho cực. Mấy việc nặng nhọc này không hợp với em đâu. Chi bằng về nhà anh, đồng ý làm nhân tình của anh, anh lo cho em ăn sung mặc sướng, em nói coi, không phải tốt hơn sao ? "
Thanh Lam khinh bỉ hất tay hắn ra nói :
- " Mong cậu đây tự trọng dùm cho ! Đừng để cha mẹ cậu phải mất mặt "
Từ đằng xa cô hầu Thuỷ Tiên trông thấy, lại nở một nụ cười đầy ẩn ý. Ả bước một mạch lên nhà giữa đứng cạnh cậu chủ, Trọng Khải xoa xoa thái dương mệt mỏi vì từ nảy đến giờ cứ bị mấy vị thiên kim lãi nhãi làm phiền, Thuỷ Tiên vừa đến, ả liếc một ánh nhìn sắc lẹm, mấy cô tiểu thư bỉu môi khinh khỉnh tự động dạt ra. Một vị công tử ngồi chung bàn cười cười hỏi :
- "Thế chẳng hay đây là Thanh Lam tiểu thư ạ, cô út nhà họ Huỳnh trong lời đồn đây sao ? "
Minh Khôi cười khẩy, nhìn ả ta một lượt từ trên xuống, đá đểu :
- " Cậu thấy giống chổ nào ? "
Thuỷ Tiên nghe xong liền định mở miệng ra bóp chát lại thì bị Trọng Khải chắn ngang :
- " Không phải ! "
- " Nhắc mới nhớ (Minh Khôi nhìn xung quanh hết một lượt) Trọng Khải ! Thanh Lam đâu ? "
- " Chắc loanh quanh đâu đó dưới nhà bếp. Mà .... cậu tìm em gái tôi làm gì ? Cảnh cáo cậu nha ! Đừng có chọc ghẹo gì nó nữa ! "
Minh Khôi cười rạng rỡ chạy xuống nhà dưới, lần đầu tiên hắn được đường đường chính chính đi tìm nàng, trong chính căn nhà nàng. Lần trước đến đây không được vinh quang cho lắm, định bụng lần này phải cho nàng ta một bất ngờ to lớn mới được, nghĩ đến cảnh nàng ngạc nhiên đến mức mắc mở to, miệng ngệch ra nhìn hắn thôi cũng đã thấy buồn cười. Còn ở đây, Thuỷ Tiên ghé vào tai Trọng Khải để thêm mắm dậm muối :
- " Nảy em thấy cô út ở ngoài sàn nước đang tình chàng ý thiếp vui vẻ với cậu nào á. Cậu hai còn lo lắng chi nữa ! "
Chàng mới nghe đến đây, bõ lo rượu xuống, bật đứng dậy, chạy vội đi, bõ ngoài tai tiếng gọi hậm hực với theo của ả.
Ngoài sàn nước, tên kia cứ tiến một bước, nàng lại lùi một bước, bởi vì ở cách xa nhà một khoảng, với lại tiệc rượu đông người ồn ào, kêu gào mấy cũng khó ai nghe thấy được. Kẻ tiến người lùi, chẳng ai để ý từ dưới nước, một cái tay đen thùi, nhớp nháp chậm rãi từ từ rồi vồ đến chụp lấy cổ chân nàng mà kéo mạnh xuống. Hơn nửa thân người nàng ở dưới nước, bàn tay nàng vẫn kiên cường nắm lấy tấm gỗ của sàn nước mà níu lại
- " Cứu !!!!!!! "
Tên công tử kia ngã xuống đất, sợ sệch lếch lếch bò đi như người mất hồn lẩm bẩm nói : "Không phải... Không phải ... Ta không có đẩy... Ta không có đẩy ... Cô ta tự ngã... "
Trọng Khải đúng lúc đến nơi, nắm lấy cổ áo tên kia xốc lên kích động hỏi :
- " Cậu nói ai ngã ? Thanh Lam đâu ? Hả ??? "
- " Không ! Không phải tôi !!!!! "
Chiếc lông vũ trắng bay dập dìu trong gió rơi xuống trên vai cậu, giọng nói Thạch tiên vang vang bên tai :
- " Hồ sen ! "
Trọng Khải nắm lấy tay nàng kéo lại, một cái đuôi dài dưới nước quất lên, chàng phun ra một ngụm máu tươi, Thanh Lam gào lên đau đớn :
- " Buông tay !!! Mặc kệ em !!! "
Chàng lắc đầu vẫn kiên cường giữ tay nàng, nụ cười của hắn lúc này như một lời khẳng định " Thanh Lam ! Đừng lo. Ta bảo vệ nàng ! ", dưới nước chiếc đuôi khổng lồ lại quất lên lần nữa. Trên bờ, bà chủ Huỳnh và ả Thuỷ Tiên ra sức tách Trọng Khải ra, hắn gần như sức cùng lực kiệt, trong hơi thở khó nhọc chỉ xuống vòng xoáy nước đen ngòm thì thào " Đừng !...!!!" .
Cái đuôi khổng lồ lượn lòng vòng tạo ra một xoáy nước lớn, nó cuộn lên không trung như một cái vòi rồng dũng mãnh. Minh Khôi không chút do dự, nhảy ùm xuống hồ nước, lại bị cái "vòi rồng" nổ tung hất bay lên bờ, cũng bất tỉnh. Cha mẹ hai nhà gào khóc như điên như dạy. Mọi người bất lực nhìn nàng bị nuốt chửng vào hố nước ấy, cơ thể bị xoay vòng đến mức đầu óc quay cuồng, ý thức dần mơ hồ.
Thanh Lam tỉnh dậy trong một cái khoảng không gian tối om, trời đất ! Khác nào cái quan tài không ? Nàng ra sức vùng vẫy, đạp đạp, không có phản ứng. Đến lúc tuyệt vọng rồi cất tiếng than :
\- " Ước gì mày tự mở ra ! "
Một thứ ánh sáng le lói chiếu vào, nàng ngồi bật dậy, ấy ! Tự mở thiệt mà, thì ra mấy thứ đồ này cũng có linh tính, thích ngọt ngào, không thích bạo lực. Khung cảnh xung quanh hiện lên hoành tráng như cung điện, rong rêu nhảy múa, có những bọt khí nổi lên kì quặc. Nàng nhìn xuống người đang mặc trang phục lộng lẫy được đính từ hàng ngàn viên ngọc trai đắt đỏ. Nàng tự tát mình mấy cái, đau điếng !
Một người đàn ông bước vào, hắn ta người mặc hộ giáp, đầu có hai sừng, cổ và một phần gương mặt để lộ ra một lớp vảy bạc lấp lánh. Kẻ đó tiến về phía giường của Thanh Lam, nàng rút chiếc châm cài tóc ra doạ :
- " Tránh ra ! "
Hắn ta phá lên cười, nụ cười quái dị vang vang khắp cả cung điện :
- " Nàng định giết ta á ? Haha... Nhưng mà phải xem có đủ sức đó không đã, tân nương của ta à... "
Hắn như phát điên vừa cười vừa cằm tay nàng, tự dí cây trâm vàng vào cổ. Nàng run sợ, khóc lóc, càng khóc hắn ta lại càng bày ra vẻ mặt đắt ý. Không thể được, nàng không cam tâm làm vợ của cái tên người chẳng ra người, yêu chẳng yêu này. Có chết cũng phải đường đường chính chính mà chết, chứ làm vợ của hắn chẳng khác nào rước phải mối nhục nhã cho liệt tổ liệt tông nàng ở suối vàng. Thanh Lam nuốt nước bọt, cắn răng rạch một đường trên mặt mình, nàng ôm gương mặt đầy máu, chẳng chút e dè nhìn hắn :
- " Được ! Để tôi xem ông còn muốn cưới người vợ xấu xí này nữa hay không ? "
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !