Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở cái làng Vân Khâu này, ai ai cũng biết đến danh tiếng của ông bà chủ Huỳnh, là một trong những phú thương giàu có, với hàng chục nhà máy, đồn điền, ruộng đất và gia nhân,... Nhiều đến mức, không thể kể xiết. Nhưng, hỡi ơi, cuộc đời đâu cho ai cái gì gọi là mỹ mãn.

 

Suốt mười mấy năm về làm vợ ông chủ Huỳnh, dẫu có là con gái của gia đình trâm anh thế phiệt, dẫu có là vợ của phú thương tiếng tăm lừng lẫy nhất vùng, bà cũng không thể nào tránh khỏi cái cảnh tủi nhục ê chề khi phải gánh lên trên người một cái tội danh bị người đời phỉ nhổ "Cây độc không trái. Gái độc không con". Âu cũng là cái khổ của phận đàn bà thời đó. Đâu phải bà chưa từng biết cái cảm giác được làm mẹ, mà vợ chồng bà đã trải qua vô số lần từ lúc vỡ oà vui mừng khi nghe tin bà cấn thai, cho đến lúc ngậm ngùi đau đớn nhìn những đứa con bé bỏng chưa tròn tháng lần lượt rời đi khỏi vòng tay bà.

 

Về phần ông chủ Huỳnh, ông cũng thèm nghe tiếng khóc trẻ con lắm chứ, ông cũng thèm nhìn thấy những đứa trẻ lớn lên từng ngày rồi bi bô gọi tiếng "Cha ơi !". Nhưng mà trên tất cả... Ông lại thấy thương vợ mình hơn.

Hôm ấy, là một buổi trưa nắng như thiêu như đốt, ông chủ Huỳnh vừa mới xuống nhà máy trông coi tiến độ làm việc. Bà Huỳnh tức tốc kêu con Mỹ Huyền ra báo với thằng Dũng lơ xe thu xếp đưa bà ra chợ huyện sắm sửa ít đồ lễ rồi qua nhà thầy Năm xóm dưới có việc.

Ngó qua ô cửa kính, bà chủ nhíu mày nhìn con đường mòn xình bùn lầy lội dẫn vào cửa nhà của thầy Năm. Con Huyền nó cất giọng chanh chua gắt gỏng :

- "Ơi thằng cha nội Dũng này ! Làm biếng chảy thây ra rồi đó. Đường dơ như vầy, thử hỏi bà chủ phải đi đứng kiểu gì ?".

Thằng Dũng lau mồ hôi hột, phớt lờ cái giọng lanh lãnh của con Huyền, quay ra sau nhìn bà Huỳnh áy náy :

- "Dạ bẩm bà ! Bà chịu khó ạ ! Đường nhỏ quá con không đánh xe vào tới trong đó được ".

Con Huyền lại chuẩn bị lên giọng sẵn sàng nạt nộ thằng Dũng tiếp :

- "Không được cũng phải được...".

- "Thôi đi Huyền ! Dù gì cũng tới đây rồi, làm nhanh cho xong công chuyện rồi về, ông mày ổng hay lại rầy. Thằng Dũng ! Mày đậu xe ở đây đợi đi."

Con xe hơi láng cóng màu xanh đổ xịt trước căn nhà lá ọp ẹp, xiêu vẹo như sắp đổ, nằm thôi lôi giữa ruộng đồng vắng vẻ. Bà Huỳnh mặc áo dài sang trọng, đầu trùm khăn lụa, đeo kính râm, bước xuống xe, chật vật đi vào. Con Huyền dè chừng gõ cửa mấy cái :

- " Thầy Năm ơi ! Có nhà không ạ ? Bà con có chuyện quan trọng đến nhờ thầy giúp đây ạ !".

Két !!!

Cánh cửa gỗ cũ kỉ cọt kẹt mở ra. Bên trong nhà tối ôm, le lói ánh đèn dầu. Con Huyền sợ sệt nấp sau lưng bà chủ, bà vén tấm rèm nhung đỏ chót như màu máu bước vào bên trong. Căn nhà nhìn chung chẳng có nổi thứ gì quý giá ngoài cái bàn thờ được đặt trang trọng chính giữa nhà, khói hương nghi ngút. Thời tiết buổi trưa nắng chang chang là vậy, nhưng không khí trong căn nhà của thầy Năm lại lãnh lẽo, u ám giống như đang lạc chân vào một khoảng không tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

- " Cái thân già yếu bệnh tật này chẳng giúp gì được cho bà đâu. Bà về cho." - Giọng thầy Năm ồm ồm lên tiếng.

Bà Huỳnh mỉm cười nhẹ, mở túi xách lấy ra sấp tiền giấy rồi ngồi xuống dúi vào tay của thầy, đồng thời ra hiệu cho con Huyền đặt đồ lễ lúc nảy mua ở chợ lên trên bàn cúng, hỏi :

- "Thế như vầy đã đủ thành ý chưa hả thầy ?".

Thầy Năm nhốm người lên, lấy cốc đèn dầu trên bàn thờ xuống mà châm lửa, đống tiền giấy bốc cháy phừng phừng trong chậu. Mặt con Huyền và bà chủ liền biến sắc :

- "Thầy ! Thầy ơi ! Thầy già rồi nên lẩm cẩm hả ? Cái này là tiền thiệt, tiền thiệt đó, đâu phải vàng mã đâu mà thầy đem đốt chớ !"

- " Huyền !" -Bà Huỳnh khẽ nhắc nhỡ- " Con nhỏ nó trẻ người non dạ, nói năng không biết nặng nhẹ. Mong thầy đừng để bụng. Thứ lỗi tụi con phàm phu, lấy tiền bạc ra đắc tội thánh thần, có gì phiền lòng con xin thầy Năm dạy bảo !".

Ngừng lại một lúc rồi bà lại tiếp lời :

- "Chẳng dấu gì thầy " -Bà đặt tay lên bụng mình - "Con muốn thầy giúp con giữ lại đứa nhỏ này. Xin thầy thương xót mà giúp đỡ cho vợ chồng con".

- "Nể tình bà hiểu chuyện. Thôi vậy."

Thầy Năm lấy ra con dao găm, đích thân cắt một đường trên đầu ngón tay, bà dùng máu tươi của mình vẽ ra một lá bùa, đốt đi, lấy tro ấy hoà vào trong nước rồi đưa cho bà Huỳnh uống. Đoạn bà giải thích :

- "Thằng nhỏ này (Chỉ vào bụng bà Huỳnh) là nghiệp duyên của vợ chồng bà tự tạo ra đó chứ trách ai ! Chồng bà á, ngày đó đánh chết thằng nhỏ người làm ở trong nhà, thì nó tìm mọi cách đầu thai vào làm con cái ông bà, để mà đòi nợ thì có gì sai ? Nó khiến cho vợ chồng ông bà phải nếm trải cái nổi đau mất đi con cái giống như những gì mà cha mẹ nó đã phải chịu. Nghiệp duyên ! Đúng là nghiệp duyên !".

Bà chủ Huỳnh nghe đến đoạn này thì nước mắt đã lưng chồng, không ngừng dập đầu mà vái lạy :

- "Con biết lỗi rồi ! Con xin thầy ! Thầy cứu lấy con của con. Nghiệp duyên. Nghiệp nợ gì thì cũng là cốt nhục của con. Con xin thầy giúp cho vợ chồng con. Khó lắm con cũng chịu đựng được".

- "Chuyện này... Thôi thì bà trở về, tìm một đứa trẻ có sinh thần bát tự như tôi đã ghi trên này đi".

- "Dạ !"

- "Cha mẹ đứa nhỏ đó phải chấp nhận kí vào khế ước này, để cho con gái của họ tráo đổi mệnh cách với con trai bà. Rồi mang nó về nuôi nấng, dạy dỗ nó thành một đứa trẻ tốt nhất có thể, để phước phần của nó bổ trợ cho phần đời yểu mệnh của bào thai ở trong bụng này".

-"Dạ ! Dạ ! Con cảm ơn thầy. Vợ chồng con đội ơn thầy".

-"Đeo cái chuông vàng này vào chân của đứa con gái đó. Nhớ, đừng quên những lời ta giặn. Nếu như có sơ xuất nào, ta e... đại hoạ sẽ ập xuống gia đình bà vì đã làm trái mệnh trời."

Người làng Vân Khâu, ai nấy cũng đều khen ngợi vẻ đẹp của con gái út nhà họ Huỳnh. Thanh Lam tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp động lòng người, mắt to long lanh, mũi cao, da trắng, mái tóc lại đen dài óng mượt. Ai nhìn thấy cũng hết lời khen ngợi, làm cho ông bà chủ càng được nở mày nở mặt.

Người ta nói, ông Huỳnh ổng cưng cô con gái này lắm, nhưng bà chủ Huỳnh thì lại khắc khe hơn hẳn, bao nhiêu cái gì tốt, cái gì quý cũng dành hết cho cậu con trai cả, còn cô út thì suốt ngày phải tối mặt tối mũi chả khác gì cái bọn cùng đinh trong nhà. Có người còn độc mồm độc miệng đoán Thanh Lam là con riêng của ông chủ Huỳnh với người đàn bà khác, nên bà chủ vốn hiền lành mới sanh lòng ghen tức mà trở nên như vậy. Những lúc, nhìn đứa con gái nhỏ, phải chịu đòn roi xé da cắt thịt từ vợ mình, ban đầu ông con can ngăn, bảo vệ nhưng vì không phải lúc nào ông cũng có mặt ở nhà nên dần rồi đâu cũng vào đấy, ông cũng đành nhắm mắt nhắm mũi cho qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang