Đêm đó Thanh Lam bị đánh thức bởi tiếng kèn trống, nghe thấy tiếng huyên náo ngày một lớn dần, càng lúc càng đinh tai nhức óc, nàng kéo chăn lên che mặt nhăn nhó, cố gắng xem như không nghe thấy gì. Thì sợi chỉ đỏ trong chân nàng xiết lại đau nhói, nàng ngồi bật dậy ôm cổ chân kêu lên một tiếng. Giờ có nằm xuống cũng không ngủ nổi nữa rồi, mà tiếng kèn trống vẫn cứ inh ỏi ngoài cửa sổ. Lạ thật, nữa đêm thanh vắng như vầy, nhà ai lại đi đón dâu giờ này ? Mà khua chiêng mua trống khoa trương đến mức như vậy sao trong nhà chẳng thấy ai phản ứng gì hết nhỉ ? Nàng mang theo đống câu hỏi, thò chân xuống giường xỏ dép, bưng cây đèn dầu lạch cạch đi về hướng cửa sổ. Cột lại cái rèm vải cho gọn gàng xong nàng đưa đẩy cánh cửa sổ ra . Ánh trăng đêm nay tròn và sáng hơn mọi ngày.
Một cơn mưa hoa rơi xuống, nàng đưa tay ra hứng lấy, cánh hoa mỏng manh vừa chạm vào tay nàng thì liền tan biến, vỡ ra như những giọt sương sớm. Một sợi chỉ đỏ quấn vào cổ tay nàng, bị kéo giật bất ngờ nên nàng mất đà ngã nhào về phía trước, xuyên qua cả khung cửa sổ. Một người già nua, râu tóc bạc trắng lưng đeo mai rùa lom khom hành lễ :
- " Mời tiểu thư lên kiệu ! "
Phía trước nàng là một đoàn người mờ mờ ảo ảo, khiên chiếc kiệu đỏ dát vàng thật tráng lệ. Chớp mắt một cái đã thấy mình ngồi yên vị trên kiệu, kiệu hoa đi tới đi hoa tung lên rợp trời đến đó, nàng mệt và sợ hãi, ngủ một giấc thật dài đến khi bừng tỉnh đã thấy bản thân đứng trước hồ nước lớn, bốn bề là sen ngũ sắc, lấp lánh kim quang. Nước hồ rẽ làm đôi, tạo thành một con đường sâu hun hút không thấy đáy. Từ xa, một người bóng người ngược nắng đi đến đưa tay ra đỡ lấy nàng.
- " Thanh Lam ! Thanh Lam ! "
Nàng quay đầu nhìn lại, bờ bên đây lại có tiếng người khác văng vẳng gọi tên nàng.
Leng Keng ! \~
Nàng quỵ xuống ôm đầu, mỗi một lần chuông ngân lên, nàng thấy đầu óc quay cuồng đau nhức.
- " Aaaaaaaaaa......... ! "
Thanh Lam hét lên ngồi bật dậy, người lã chã mồ hôi ...
- " Con sao vậy ? Trong người không khoẻ chổ nào à ? Gì thấy mặt con xanh lắm ! " - Dì Huyền lo lắng
- " Dạ con không sao ? Chắc là mơ thấy ác mộng thôi ạ ? "
- " Thôi không sao thì tốt rồi. Ông với cậu hai dậy lâu rồi đó. Con coi tranh thủ dậy mang trà lên đi. À quên nữa. Xíu con giúp dì đi chợ mua ít đồ nha "
Nàng thắc mắc hỏi lại :
- " Ơ dì ! Nhà mình có tiệc gì hay sao ạ ? "
Dì Huyền thở dài trả lời :
- " Nghe nói cậu Khải muốn đi du học. Nên bà chủ kêu làm tiệc để đãi mọi người đó mà ! "
Thanh Lam nghe xong giật mình hỏi tiếp :
- " Trời ! Vậy chứ cha mẹ con cũng để anh đi nữa hả dì ? "
- " Sao mà dễ vậy được. Dì nghe bà với cậu cũng cãi nhau một trận lớn lắm, tại sức khoẻ cậu dạo này không tốt, để cậu đi xa vậy sao mà yên tâm được con. Nhưng mà thấy cậu cương quyết quá, ông bà chủ cũng vờ đồng ý trước cho cậu ý vui. Từ từ khuyên bảo sau đó ! Thôi trưa trời trưa trật rồi dậy chuẩn bị đi con !"
- " Dạ "
Thanh Lam vớ tay lấy cái nón lá đội lên đầu, nàng lấy cái xe đạp cọc cạch ra chợ.
Mấy người làng đang bắt ốc dưới ruộng, nhìn thấy nàng trên đường thì vui vẻ gọi với lên hỏi :
- " Ơi cô Thanh Lam ! Cô đi đâu đó ? Thằng Dũng lơ xe đâu sao không kêu nó trở cô đi cho khoẻ ? "
Nàng cũng vẫy tay chào cười rạng rỡ đáp lại :
- " Dạ chú Dũng chắc bận rồi ạ ! Thôi con đi xe đạp cũng được, không sao đâu bác Hai ! "
Ting \~ Ting \~
Chiếc xe hơi chạy chầm chậm phía sau nàng không vượt lên mà bấm còi inh ỏi. Một lúc sau, hai xe gần như song song với nhau cửa kính ô tô mới bắt đầu hạ xuống, cái giọng quen thuộc như ra lệnh vang lên :
- " Lên xe ! "
Thanh Lam liếc hắn một cái rồi quay mặt đạp hết sức lực về phía trước bõ ngoài tai cả lời hắn nói. Trọng Khải quát :
- " Dừng xe ! "
Chú Dũng đánh lái chắn ngang đầu xe nàng. Hắn mở cửa xe bước xuống, mặt đăm đăm khó ở
- " Có nghe không hả ? Bảo em lên xe ! "
Nàng chống nạnh hai tay, chu môi cãi :
- " Trọng Khải em có gây thù chuốc oán gì với anh cũng đừng có trả thù dạy dột vậy chứ. Đang đạp nhanh lỡ mất đà cắm đầu xuống đất rồi ai chịu trách nhiệm ? "
- " Anh chịu được chưa ? "
- " Đi chổ khác nha đừng có ngang ngược !"
- " Lên xe đi rồi không phá nữa !"
Thanh Lam chỉ chỉ cái xe đạp của mình ý hỏi rồi cái xe đạp tính sao. Vậy mà cái tên này đúng là đầu óc gian xảo, hắn bảo chú Dũng lái xe về trước rồi nhảy lên xe yên xe đạp của nàng ngồi. Nàng trố mắt nhìn hắn :
- " Lại sao nữa ? "
- " Leo lên ! "
- " Không ! Em đi bộ "
- " Ừ vậy đi đi ! "
Cậu hai Trọng Khải đạp cái xe đạp cà tàng đưa cô út Thanh Lam đi chợ. Ai đời nhà cao cửa rộng có xe hơi đưa rước, mưa không tới mặt, nắng không tới đầu, sung sướng cỡ đó lại không muốn, cứ muốn đạp cho mỏi nhừ cả người, mồ hơi ướt cả áo mới chịu. Đúng là cái sở thích lạ đời của bọn nhà giàu chăng ?
Ra đến chợ nổi, hai người họ bước xuống thuyền, cái không khí người người đông đúc làm cho hắn thấy có đôi chút thấy hơi ngợp.
- " Cô ơi cô, bớt cho con chút xíu đi cô ! "
Cô bán cá khổ sở :
- " Tiểu thư ơi tiểu thư ! Nhìn cách ăn mặt của hai người là biết con cái nhà giàu có rồi. Cô không hiểu nổi khổ của dân nghèo buôn bán kiếm từng đồng bạc đâu, thương cho tui ! "
- " Cái tên này giàu chứ con không có giàu ! "
- " Tổng cộng nhiêu ạ ? Không cần bớt đâu cô "
Cô bán cá cười tít hết cả mắt :
- " Cô đúng là có mắt nhìn nha ! Cậu trai này mặt mài anh tuấn lại con hào phóng nữa "
Có mỗi một câu nói như vậy thôi á, mà suốt buổi chợ tự nhiên không hiểu sao chàng lại thấy vui trong lòng, cứ cười tủm ta tủm tỉm. Thanh Lam mấy lần sờ chán hắn khó hiểu, không biết có chập cọng dây nào không nữa.
Tại vì đãi tiệc nên phải nhiều đồ, lại thêm hôm nay chợ đông khác thường, rồi đạp xe đạp ra chợ huyện cũng xa nên phải mất hết cả buổi trưa mới mua xong đầy đủ hết. Thanh Lam, Trọng Khải đang ngồi trong quán nhỏ bên đường ăn tào phớ, uống nước chè giải khát, thì mây đèn ùn ùn kéo đến.
- " Chắc sắp mưa lớn rồi ! " - Trọng Khải nhìn sắc trời nói
Thanh Lam lo lắng giục :
- " Thôi ăn lẹ rồi về ! Mưa này không biết bao giờ mới, tranh thủ về sớm cho kịp "
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !