Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng kẻng vang lên, bọn trẻ túa nhau ra ngoài lấy thức ăn mà cha mẹ chúng đã chuẩn bị cho, cất ơ trong tay nải từ trước để nhấm nháp. Trọng Khải đã đi hết một vòng trường học, người cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Thanh Lam ở đâu hết.

- " Úi ! Xin lỗi ! Xin lỗi nha ! Có sao không ? Tôi đang vội "

Trọng Khải lòm còm bò dậy, phủi phủi quần áo. Ngước mắt nhìn lên, vừa hay đụng phải Thanh Lam, nàng chưa kịp nhìn rõ xem mình tông ngã ai đã vội vội vàng vàng xin lỗi mấy câu qua loa rồi co giò lên chuẩn bị tư thế phóng đi

- " Thanh Lam ! Chờ đã ! " - Trọng Khải nắm lấy tay nàng giữ lại

- " Trọng Khải ! Để em đi trước. Trễ lắm rồi. Mẹ đánh em chết !" - Nàng xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau khẩn cầu

- " Lại về nấu cơm nữa à ? "

Thanh Lam cúi gầm mặt, hắn cũng ngầm hiểu. Việc này diễn ra cũng được nhiều năm rồi, mỗi khi đến giờ nghĩ trưa Thanh Lam phải tranh thủ chạy về nhà lo chuẩn bị cơm nước, xong xuôi rồi mới có thể quay về lại trường học tiếp, đó cũng lad điều kiện nàng thoả thuận với gia đình để được đến trường học như những đứa trẻ trong làng khác, tại vì thời ấy người ta có quan niệm con gái lớn lên chỉ cần chọn một tấm chồng rồi gả đi là được không cần thiết phải học cao hiểu rộng như đấng đàn ông làm gì.

- " Nhà mình có kẻ ăn người ở. Ai đời lại bắt em làm mấy việc này. Đi ! Theo anh. Về nói chuyện với mẹ "

- " Thôi anh ! Em xin. Anh đừng có cãi nhau với mẹ nữa. Em khó xử lắm !"

- " Thôi cũng được. Vậy để anh đưa về "

Bình thường Trọng Khải đi đâu cũng có xe đưa rước, hiếm khi nào phải đích thân cuốc bộ như hôm nay. Nhưng Thanh Lam thì khác, nàng ngày nào cũng phải đến mấy đợt băng qua con đường lao sậy này, con đường tắt nhanh nhất có thể đi đi về về giữa trường học và Huỳnh gia.

- " Ê ! Thanh Lam "

Một thằng công tử bột, thoạt nhìn dáng người cao ráo, tuấn tú không thua kém gì Trọng Khải, nhưng cái cách mà hắn hành xử thì lại khác xa chàng một trời một vực. Tên công tử đó đâu còn ai xa lạ \- Minh Khôi con của ông chủ Tần vựa gạo Tần Minh, hắn dẫn theo mấy đứa nhóc loi choi, cũng không phải dạng đàng hoàng tử tế gì, chúng giàn hàng chắn ngang đường. Trọng Khải bày ra bộ dạng ghét bõ hỏi :

- " Ai vậy ? "

Thanh Lam bình tĩnh đáp :

- " Giữa đồng không mông quạnh vầy, ngoài cô hồn ra còn có thể có thêm ai ? "

Minh Khôi đặt tay lên vai nàng bỡn cợt :

- " Thanh Lam à ! Anh đến đây còn không phải vì em à ? Đừng nói năng với anh nặng lời vậy chứ ! Vậy là không ngoan đâu "

- " Làm ơn bõ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi người em tao ! " - Trọng Khải gằng giọng

- " Tưởng ai hoá ra là cậu hai nhà họ Huỳnh. Anh vợ à, khó chịu với nhau làm gì, trước sau gì chúng ta cũng là người một nhà thôi mà ". - Giọng điệu tên Minh Khôi này càng lúc càng trở nên vô sỉ, cả bọn đi theo hùa nhau cười phá lên.

Thanh Lam bị bọn chúng đem ra làm trò đùa như vậy, Trọng Khải không nhìn nổi nữa đẩy hắn ra mà quát lớn :

- " Nhà này không dám nhận cái loại em rể như mày. Tránh ra !Thằng ranh con ! "

Minh Khôi lao vào định giáp lá cà với Trọng Khải, bên đây có một tên bước lên đẩy ngã Thanh Lam. Đám lao sậy bén ngót cứa vào da thịt nàng trầy trụa khắp nơi

- " Ai cho phép mày ! " - Minh Khôi tát một cái tát trời giáng vào mặt tên vừa gây ra chuyện động trời đó, rồi quay qua chổ Thanh Lam xin lỗi rối rít - " Thanh Lam, em có sao không ? Anh... Anh xin lỗi ! "

- "Còn mặt dày lỗi phải ở đây nữa hả ??? " - Trọng Khải túm lấy cổ áo Minh Khôi sốc lên tặng cho hắn một cú đấm

Thanh Lam hét lên : " Anh !!! "

- " Đừng có cản anh ! "

Thanh Lam quăng về phía Trọng Khải một thanh củi hét :

- " Em không có cản anh ! Chụp lấy ! Có hoạ cùng chia ! "

Đám người lao vào đánh nhau giữa con đường lao sậy. Một lúc sau, không biết là tin tức từ đâu truyền đến, gia đình các bên kéo đến lôi từng đứa một về nhà.

[ Huỳnh Gia ]

- " Quỳ xuống ! "

Hai đứa nhỏ thương tích đầy mình quỳ dưới bàn thờ tổ tiên họ Huỳnh. Bà chủ Huỳnh cằm cây roi đứng đó mặt đằng đằng sát khí

- " Hạng con gái tí tuổi đầu đã lẳng lơ. Còn gây phiền phức cho anh mày. Mày thấy chưa ? Hả ? " - Không hề nương tay mà quất xuống. Thanh Lam cắn răng chịu đựng, đau đến môi bật máu cũng không một lời kêu than.

- " Mẹ ! Là bọn người nhà họ Tần gây sự trước. Không phải lỗi của Thanh Lam đâu "

- "Con không phải nói thay cho nó ! "

- "Trọng Khải ! Tránh ra ! Con đỡ thay nó làm gì ? "

- "Được ! Mẹ muốn đánh thì đánh cả hai đi "

Trọng Khải lúc này dùng toàn thân mình ôm lấy che chở cho Thanh Lam, bà chủ Huỳnh đánh trúng con trai mình liền hốt hoảng vứt roi đi, chạy lại đỡ lấy Trọng Khải.

- " Người đâu ? Xoa thuốc cho cậu Khải "

Ngoài trước nhà không biết chuyện gì huyên náo ầm ĩ, ông Huỳnh lật đật chạy vào

- " Bà đừng đánh hai đứa nhỏ nữa. Giữ thể diện cho cái nhà này một chút dùm. Có khách đến ! Thanh Lam con lui vào nhà trong đi"

- " Dạ ! Thưa cha "

Bên ngoài ông bà chủ Huỳnh bận đón tiếp khách, Thanh Lam ngồi trong phòng cắn móng tay thẫn thờ, chợt nàng nhớ ra điều gì đó, liền lật tung cả phòng lên

- " Thanh Lam ! Tìm gì vậy ? Anh mang thuốc qua cho em "

- " Anh ! Cái chuông. Phụ em tìm cái chuông "

- " Cái gì ? Làm mất rồi á. Mẹ mà biết là không xong đâu. Em nhớ kĩ lại coi "

Thanh Lam ngồi bệch xuống đất suy ngẫm một hồi :

- " Chắc rơi ngoài bãi sậy lúc chiều rồi ! "

Hắn giữ vai nàng lại, ấn xuống giường :

- " Ngồi xuống đây ! Thoa thuốc cái đã. Con gái mà không cẩn thận, để lại sẹo thì không hay đâu. Xong rồi thì anh đi tìm phụ em, được chưa ? "

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK