Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- " Thả tay em ra được chưa ? "

Thanh Lam xoa xoa cổ tay hằn lên năm vết đỏ, nàng hậm hực hét. Trọng Khải ném bìa thư về phía nàng, mỉa mai :

- " Thích nó đến vậy à ? Người ta kéo đến tận đây làm loạn hết cả lên em còn chưa chịu tỉnh ngộ ? "

- " Anh nói điên nói khùng gì vậy ? "

Nàng cúi xuống nhặt phong thư lên, bên ngoài ghi rõ ràng dòng chữ [ Gửi em Thanh Lam ! ] mà người gửi là ai ? Còn ai có cái lá gan to lớn này, ngoài cậu hai Tần Minh Khôi. Nói đến cái tên công tử bột coi trời bằng vung này, từ nhỏ đã thích bày ra đủ trò khiến Thanh Lam chịu đủ mọi khổ sở, hắn vứt xách, dấu dép, tạt nước, giật tóc,... Gì cũng có. Hai anh em nhà nàng hận không thể băm hắn ra thành bã thì thôi chứ nào có ngờ lại có một ngày hắn tìm mọi cách theo đuổi nàng. Nàng cũng không rõ hắn ta đang nghĩ gì, có thể lần này vẫn là muốn mang nàng ra làm trò cười thôi.

- " Người yêu gửi thư đến tận nhà luôn rồi . Sao ? Hạnh phúc đến mức không thốt nên lời à ? "

Thanh Lam thở dài không muốn đôi co, nàng dịch người sang toang bõ đi :

- " Trọng Khải ! Anh muốn nghĩ sao thì tuỳ ? Dù sao, em cũng chưa từng can thiệp vào chuyện " riêng" của anh mà, đúng không ? "

Chàng chợt khựng lại, ánh mắt tràn ngập ưu buồn khó tả, đợi bóng nàng khuất hẳn, mới ho lên mấy tiếng, chiếc khăn tay lem luốt một vệt máu.

Thanh Lam tiểu thư chạy vội vào tư phòng, đóng chặt cửa, nàng cuộn tròn người trong chăn uất ức khóc. Nhớ lại ngày hôm đó...

______________

Thanh Lam cầm khay thuốc trên tay do dự, nhìn thấy cửa phòng chỉ khép hờ, bên trong lại phát ra một loại thanh âm mờ ám, tiếng hơi thở phì phò, nặng nhọc và ngắt quãng, không hiểu sao trong lòng nàng lại dâng trào lên một thứ linh cảm kì lạ. Nàng hít một hơi thật sâu rồi đánh liều đẩy nhẹ cánh cửa. "Choang ! \~ Loãng xoãng !\~". Tiếng đồ gốm va chạm vào nền gạch, vỡ tan. Giây phút ấy, cảnh tượng trước mắt, run rẩy, hoang mang và một loại cảm xúc khó nói thành lời, nàng đứng đó như chết lặng. Mãi sau này, nàng mới hiểu, đó chính xác là cái khoảnh khắc đẩy hai người bọn họ càng lúc càng xa nhau và nó cũng là mở đầu cho những chuỗi ngày bất hạnh trong cuộc đời nàng.

- " Thanh Lam ? "

- " Cô... Cô chủ ? "

Hai người kia, một nam một nữ ở trên giường, nghe tiếng đổ vỡ thì giật mình, chỉnh trang lại bộ quần áo xộc xệch. Trọng Khải đẩy người hầu Thuỷ Tiên ra, chàng chạy đến bên nàng như muốn mở lời giải thích, nhưng không... lời nói vừa đến miệng, lại mấp máy không thể bật thành lời. Giải thích ? Phải giải thích cho điều gì ? Thanh Lam thu dọn chổ bát đĩa vỡ, nặn ra một nụ cười tươi nhưng ôi sao mà nó chua chát .

- " Chờ em thu dọn xong rồi sẽ đi ngay. Xin lỗi làm phiền rồi ! Hai người cứ tiếp tục đi "

Thời gian tiếp theo đó, mỗi một lần chạm mặt nhau trong chính căn nhà này thì đều là những lần khiến cho cả hai cảm thấy khó xử. Không biết mở lời thế nào ? Cũng không biết nên đối diện với người kia như thế nào ? Cậu hai, cô út nhà họ Huynh vốn thân thiết nhau là vậy, có thể khi quay đầu nhìn lại quãng thời niên thiếu tươi đẹp, đầy ấp nụ cười của hai con người này, ai cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối thay cho họ. Người ta không hiểu chuyện khủng khiếp gì xảy ra khiến cho bầu không khí giữa họ thành ra như vậy. Một lúc nào đó, dì Mỹ Huyền quản gia đứng từ xa nhìn họ bằng ánh mắt thâm tình mà tặc lưỡi thở dài mà than rằng :

"Haizz... Hy vọng trời cao có mắt ! Đừng để những đứa trẻ vô tội bị cuốn vào vòng xoay tội nghiệt oan trái của người lớn. Oan oan tương báo, đến bao giờ mới dứt !"

____________

- "Là em à ? Sao lại ngồi thẩn thờ ra đó ?"

Đang vẫn vơ với đống suy nghĩ ngỗn ngang trong đầu, một bàn tay đặt lên vai kéo nàng trở về với thực tại.

- " Không phải anh bảo có việc quan trọng muốn nói với em sao ? "

Minh Khôi cười cười đắc ý chìa ra lá thư :

- " Hôm nay lại còn biết trêu anh nữa. Là em hẹn anh ra đó chứ ! Đây ! Em xem "

Thanh Lam mặt nghệch ra không hiểu nổi, nàng cũng lôi từ trong túi ra một phong thư giống y như vậy.

- " Em cũng có !"

- " Ấy ! Cậu hai, đằng đó ai như Thanh Lam tiểu thư với cậu chủ vựa gạo Tần Minh thì phải "

Hai người kia chỉ đang trâu đầu vào nhau chăm chú xem xét nội dung bức thư nhưng theo một góc nhìn khác, từ hướng Thuỷ Tiên đứng lại thành ra tư thế của hai người này có hơi dễ gây hiểu lầm. Trọng Khải sắc mặt khó coi, tiến đến :

- " Cả ngày nay không thấy mặt mũi đâu thì ra là ở đây hẹn hò. Giữa ban ngày ban mặt các người không biết ngại là gì sao ?"

Minh Khôi chắn phía trước Thanh Lam bảo vệ :

- " Trọng Khải ! Cậu không hài lòng chổ nào tôi đứng ra nhận lỗi. Đừng có làm khó Thanh Lam ! "

- " Mình không thẹn với lòng, không cần phải xin lỗi đâu ! Một số người biết rõ là ban ngày ban mặt mà vẫn làm chuyện không ra gì thôi. Thiết nghĩ những người đó cũng cần phải học lại chữ "Ngại" viết như thế nào đó. Đi thôi Minh Khôi ! "

- " Còn dám bênh người ngoài cãi lại anh nữa ?"

Thanh Lam gỡ tay chàng ra khỏi ống tay áo của mình, vứt hai phông thư vào người Trọng Khải nói :

- " Dạy lại người của anh đi ! "

Hai người bọn họ bõ đi rồi, Trọng Khải nhặt hai lá thư từ dưới đất lên. Hắn xiết tay thành nấm đấm, toàn bộ lá thư méo mó biến dạng trong lòng bàn tay. Thuỷ Tiên xoa xoa lưng hắn mà nũng nịu an ủi :

- " Cậu chủ bớt giận, mất công lại ảnh hưởng sức khoẻ. Haizzz... Cái cô chủ nhỏ này, được ông bà nhận về nuôi đã là phần phước rồi, nay cậu vì muốn tốt cho cô ấy mà cô ấy lại làm hùng làm hổ lên với cậu. Đúng là cái thứ không biết điều mà ! "

Trọng Khải không ngờ lại quay sang bóp hai má Thuỷ Tiên gằn giọng cảnh cáo :

- " Cô biết điều thì cứ an phận đi ! Người như cô không đủ tư cách để nói Thanh Lam như vậy đâu ! "

Chiếc khăn tay thêu hình bạch liên trắng trôi dập dìu ở một góc bên hồ...

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK