Trọng Khải, Minh Khôi được đặt nằm ngay ngắn giữa vòng tròn nến, mà cứ mỗi ngọn nến sẽ lại kết nối với nhau bằng một sợi tơ nhỏ được tẩm sơ qua cùng với máu của loài chó mực, luồn qua những đạo bùa nghệch ngoạc kí tự kì lạ. Gia quyến hai bên quỳ rạp xuống vừa khóc vừa vái lạy, thầy Năm miệng đọc thần chú, tay vung ra từng nắm gạo nếp trắng, những hạt nếp kia vừa văng ra ở trên không trung liền bốc cháy hừng hực, tiếp đến bà ta lắc chiếc chuông đồng trên tay, thân thể lạnh ngắc của hai người nằm đó liền như có phản ứng, run lắc dữ dội. Hồi chuông vừa dứt, hai người thanh niên ngơ ngác bật dậy, thầy Năm thở dài mệt mỏi, nhấp một ngụm nước. Mọi người hốt hoảng reo lên :
- " Tỉnh rồi ! Tỉnh rồi ! "
Mẹ của Minh Khôi ôm lấy cậu vừa khóc vừa cảm tạ :
- " Lạy trời Phật phù hộ cho con tôi ! Trời ơi con ơi !..."
Phu nhân nhà trưởng làng, là mẹ của quý công tử ngày trước trêu ghẹo Thanh Lam cũng có mặt. Bà ta giận dữ nhìn bài vị Thanh Lam buông lời nặng nhẹ :
- " Hồ ly tinh ! Khiến cho con trai nhà tôi đầu óc nửa mê nửa tỉnh, chết cũng đáng đời lắm ! Khổ thân ông bà chủ Huỳnh, làm ơn mất oán, nhận phải cái loại con gái không ra gì làm con nuôi hại hai cậu đây suýt nữa thì mất luôn cả cái mạng "
Trọng Khải càng lúc càng mất bình tĩnh, chàng nắm chặt bàn tay mình lại thành nấm đấm gằn giọng :
- " Bà nói ai hồ ly tinh ??? "
- " Khải ! Im miệng ngay cho mẹ ! "
- " Mẹ !!!!!!!! "
Bà chủ Huỳnh đứng dậy, hiên ngang bước đến, mặt đối mặt với phu nhân nhà kia mà đáp :
- " Con nuôi rồi sao? Cũng là chén cơm Huỳnh gia nhà tôi nuôi nó lớn, hình như chưa đến xin bữa cơm nào của nhà bà đúng không ? Còn nữa, quý tử của bà hành động thất lễ, tôi còn chưa bắt nó dập đầu tạ tội trước vong linh con gái tôi đã là nể mặt lắm rồi. Đừng có mở miệng ra là hồ ly tinh này, hồ ly tinh nọ dùm cái ! "
Mẹ của công tử kia bị bà làm cho bẻ mặt mà thẹn quá hoá giận :
- " Mỗi một năm làng chúng tôi giúp đỡ cho nhà máy Huỳnh gia bao nhiêu đơn đặt hàng, mong bà chủ đây nên biết cân nhắc nặng nhẹ ! "
Bà chủ Huỳnh vẫy tay ra hiệu cho người làm mang ra một sấp giấy :
- " Ý bà trưởng làng đây nói đến là mấy cái đơn đặt hàng này đúng không ? "
Vị phu nhân kia cười ra chiều rất đắc ý :
- " Bà chủ Huỳnh biết phân phải trái đúng sai như vậy thì quá tốt rồi ! "
Bà chủ Huỳnh cười đáp lễ, trực tiếp mang số đơn đặt hàng đó đứng trước mặt bà trưởng làng bên, mà xé vụng ra, vứt xuống đất :
- " Bà doạ nhầm người rồi đó ! Kể từ hôm nay nhà máy Huỳnh gia chính thức cắt đứt quan hệ làm ăn với làng Từ Thất. Mời bà về cho, không tiễn ! "
Mọi người trố mắt nhìn nhau kinh ngạc, không ngờ có cái ngày bà chủ Huỳnh lại có thể bất chấp tất cả đứng lên bảo vệ thanh danh cho đứa con gái quá cố đã từng bị chính bà ruồng bõ.
Tiểu quỷ thấy thầy Năm bước ra, hai mẹ con liền co giò bay vụt đi mất.
Ở một diễn biến khác...
Thanh Lam chán nản than thở :
- " Thạch Tiên ơi Thạch Tiên ! Ông đi đúng đường không vậy ? "
Thạch Tiên gãi gãi đầu đáp :
- " Lão già rồi ! Đầu óc nhiều lúc không minh mẫn lắm. Thôi cứ đi theo linh cảm mách bảo đi "
Nàng nhìn con đường mọc đầy gai nhọn, xung quanh toàn lửa than hừng hực cháy, mà cằn nhằn :
- " Cái gì ??? Tôi đúng là tin lầm ông rồi, thiệt tình, đi theo linh cảm thì biết chừng nào mới tới, biết vậy kêu Thuỷ Vương dẫn đường cho rồi ! "
Thạch Tiên hốt hoảng :
- " Đừng có so sánh ta với thằng nhãi đó. Nó là do một tay lão dạy ra đó ! "
Nàng thắc mắc hỏi :
- " Ông là sư phụ của hắn á ? Sao tôi có cảm giác không đúng chút nào nha... "
Lão Thạch Tiên khổ sở phân trần :
- " Đúng là đồ đệ của ta, nhưng cái tính khí không ra gì của nó lão đây không quản nổi nữa "
Thanh Lam chợt nhớ ra chuyện quan trọng hỏi :
- " Ơ vậy Thạch Tiên ông có quen biết Bạch Liên Thượng Tiên không ? "
Thạch Tiên nghe tới câu này thấy lạnh lạnh sống lưng, rồi kiếm đường lạng đi mất :
- " Thanh Lam cô tự lo lấy thân nha... Lão thân có việc, phải... phải quay về miếu gấp... Tạm biệt... "
Nàng luống cuống gọi với theo :
- " Ấy ! Không có ông tôi đi qua bên kia bằng cách nào ? "
Giọng Thạch Tiên oang oang vọng lại :
- " Bạch Liên ! "
Thanh Lam vừa nhảy lò cò trên lửa than vừa bức tóc suy nghĩ, "Bạch Liên ! Bạch Liên ! " rốt cuộc là cái giống gì ? Nàng vừa thóp lên một cái, chiếc khăn tay rơi ra, trên khăn tay thêu hai đoá bạch liên trắng, là khăn tay của nàng bị mất cách đây rất lâu rồi, không hiểu sao lại nằm trong tay Thuỷ Vương và được chính tay Thượng tiên Bạch Liên trao trả lại cho nàng. Chiếc khăn tay rơi xuống hoá thành những cách hồng liên lớn như một tấm vải nhung trải dài khắp con đường lửa. Nàng bước lên cánh hoa, bước thử vài bước, quả thật không còn cảm thấy nóng nửa mà bước chân cũng nhẹ tênh thoải mái như bồng bềnh ở trên mây.
Nàng đi hết con đường gai, dẫn đến một cây cầu gỗ, cây cầu cũ kỉ cọt kẹt như sắp sập, hai cái đầu lâu từ đâu phóng tới đuổi theo nàng, nàng giật mình chạy bán sống bán chết, vấp chân một cái ngã xuống. Một cái đầu lâu như con chó nhỏ ngoạm lấy tay nàng mà hút máu, nó phun ngụm máu trong miệng ra cáu kỉnh :
- " Máu tệ quá, khó chịu ghê ! Nhiễm nhân khí, chút âm khí, mà lại còn lẫn xíu tiên khí nữa. Con này ở đâu chui ra vậy ? "
Cái đầu lâu còn lại lăn lăn đến ngó tới ngó lui gương mặt nàng dò xét, tặc lưỡi kêu :
- " Chật ! Còn xấu xí nữa ? Không làm ăn gì được hết. "
Đầu lâu đầu tiên chán nản đáp :
- " Nói cũng đúng nha ! Có nguyên cái sẹo vầy. Ăn nó bẩn miệng mình. Mà nó xấu xí vậy, lột da nó đưa cho Quỷ Nhan, chắc bà ấy hầm xương hai đứa mình thành súp luôn đó "
Đứa kia gật gật cái đầu tán thành :
- " Kệ nó ! Coi như mình không thấy. Để nó gặp Quỷ Nhan cho bà ta tự xử lí, không liên quan đến chúng ta "
- " Ừ đi thôi ! "
Hai cái đầu lâu ngún nguẫy bõ đi.
Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm, đi tiếp, qua đến bên kia cầu, nàng ngẫng mặt lên nhìn tấm bảng đen đề chữ đỏ :
" Âm Nhan Ti "...
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !