Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mây đen ùn ùn kéo đến trên đỉnh đầu, sấm chớp đùng đoàn như đoàn quân nối đuôi nhau chuẩn bị tinh thần xuất trận, quang cảnh mới ngã về chiều mà đã một nhuốm một màu đen kịt. Gió giông nổi lên cuồn cuộn, cây cối bên đường liu xiu như sắp đỗ, xe đạp nghiêng ngã chật vật trong cơn giông cuồn cuộn.

Hai người họ tấp vào trong một cái chòi nhỏ bên đường đổ nát, nhìn ra bên ngoài mà tặc lưỡi ngán ngẫm, kiểu này chắc đêm nay khó mà về nhà được. Trọng Khải nhóm một đốm lửa giữa nhà, lữa reo tí tách vui tai, Thanh Lam ngồi chọc chọc cái que củi vào đóm lửa, chẳng ai nói với ai câu nào. Không thể chịu đựng nổi cái bầu không khí kì cục này nữa. Nàng lên tiếng trêu :

\- " Giờ ở nhà chắc có người lo cho anh lắm. Đứng ngồi không yên luôn hỏng chừng à ! "

Hắn cũng không vừa mà đáp trả :

\- " Anh cấm em chơi với thằng quỷ giặc Minh Khôi đó đâu có sai. Tốt đẹp đâu không thấy, giờ nhiễm luôn cái thói trả treo chọc tức người khác rồi đó "

\- " Vậy hả ? Vậy để em học cái tốt đẹp cho anh xem nha... "

Thanh Lam tằng hắng mấy cái lấy giọng :

\- " Cậu hai... Cậu hai... Thuỷ Tiên lo cho cậu hai lắm, người ta đợi cậu về mà... \~ " \- Ỏng a ỏng ẹo

Trọng Khải ném viên đá về phía nàng :

\- " Thôi đi ! Nổi da gà "

Thế rồi cả hai cùng phá lên cười, lâu lắm rồi mới được ở gần nhau như thế, lâu lắm rồi mới được thoải mái trêu đùa nhau như thế. Trong lòng ai cũng sợ, vừa thấy vui nhưng lại vừa sợ mất, không biết thời khắc này kéo dài được bao lâu, chỉ sợ qua đi rồi chẳng bao giờ níu lại được, chỉ mong cơn mưa kia kéo dài thêm một chút, để người hữu tình được ở cạnh nhau thêm...

\- " Trọng Khải ! Anh định đi thật à ? "

\- " Ừm ! Không nỡ à ? "

Câu nói của hắn nửa đùa nửa thật, nàng không hiểu hắn muốn gì, cũng không muốn trả lời mà né tráng bằng một câu hỏi khác :

\- " Bao lâu thì đi ? "

\- " Không chắc. Đợi giấy báo nhập học, chậm lắm chắc cũng vài tháng nữa "

\- " Sang đó nhớ giữ sức khoẻ ! "

Trọng Khải mỉm cười dịu dàng xoa đầu nàng dặn dò như lúc nhỏ :

\- " Anh đi rồi, không ai bảo vệ em nữa. Nhớ tự chăm sóc mình. Thanh Lam \- Con gái lớn rồi, nên sớm thành gia lập thất, về nhà chồng rồi em không phải chịu thêm uất ức nữa ! "

Nàng rơi nước mắt, gật đầu. Hai người kể về nhau những câu chuyện xưa cũ rồi mệt mỏi thiếp đi lúc nào không biết.

\- " Ái ! "

Một giọng nói lạ từ đâu phát lên đánh thức hai người họ, Thanh Lam bị một sức mạnh vô hình đẩy ngã thô bạo, Trọng Khải chạy đến đỡ nàng dậy cảnh giác quát :

\- " Ai ? "

Từ trong tảng đá chổ nàng ngồi lên lúc nảy một ông lão râu tóc bạc phơ, tóc búi củ tỏi, mặc y phục trắng, tay cầm phất trần từ từ bước ra. Ông lão đi về phía Thanh Lam mếu máo phân trần :

\- " Tiểu thư ơi tiểu thư ! Lão già lắm rồi, cô cũng chừa mặt mũi cho lão còn gặp mọi người nữa chứ ! "

Nàng nghi hoặc hỏi lại :

- " Ông là cái cục đá này á hả ? "

Ông lão hếch mặt khoe :

\- " Trời trời ! Đừng có khi dễ nha . Lão làm Thạch tiên cai quản cái vùng này cũng mấy trăm năm rồi đó "

Trọng Khải cười cười nói:

\- " Vậy hả ? "

Thạch tiên quay sang định cho cái thằng nhóc không biết lớn nhỏ này một bài học, vừa thấy mặt hắn thì tự nhiên ông lùi lại mấy bước, bộ dạng lấm la lấm lét chứ không còn cao cao tại thượng như lúc ban nảy.

Ông thở dài khổ sở kể :

\- " Ngày xưa chổ này cũng là miếu thờ Thạch tiên hưng thịnh lắm, lúc nào cũng khói hương nghi ngút. Mà dần rồi, đời sống dân làng khó khăn quá, ta chỉ độ bình an chứ không cho tài lộc, thành ra tiểu tiên này bị hắc hủi. Nhìn khung cảnh hoang tàn này cũng hiểu rồi đó ! "

Thanh Lam nghe xong cũng trạnh lòng thương cảm, nàng ngồi xuống phủi sạch rong rêu bụi đất trên phiến đá, lôi ít hoa quả trong túi ra xếp gọn ràng rồi cung kính cắm ba nén hương. Hương vừa cắm xuống đất, ánh sáng mặt trời nóng rát chiếu thẳng vào mắt, trời sáng rồi. Dưới đất hoa quả nằm y chổ cũ, ba nén hương đã tàn. Hoá ra không phải là mơ. Hai người trố mắt nhìn nhau kinh ngạc, cúi lạy Thạch tiên ba lạy rồi thu xếp lên xe cọc cạch trở về nhà.

Mấy hôm sau, người làng Vân Khâu nhìn thấy gia đình ông chủ Huỳnh cho người xuống xây dựng lại miếu thờ Thạch tiên, họ truyền tai nhau những câu chuyện cô cậu chủ của nhà Huỳnh gia lỡ đường gặp Thạch tiên hiển linh cứu giúp rồi ông chủ mới cho trùng tu để tạ lễ. Từ đó miếu Thạch tiên hưng thịnh trở lại như ngày nào, tín đồ ra vào miếu nườm nợp, nhang đèn lúc nào cũng nghi ngút khói....

Một đêm đó, nàng cũng thấy ông lão râu tóc bạc phơ mỉm cười, trao cho nàng một chiếc lâu vũ rồi từ từ biến mất.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK