- " Ơi ! Thanh Lam ! Em xách chi nặng nhọc vậy ? Đây anh phụ cho ! "
- " Ấy ! "
Tần Minh Khôi xông xáo dành lấy nguyên cần xé trấu từ trong tay nàng, khệ nệ gánh nó lên vai. Trọng lượng của đống vỏ lúa này dường như đủ làm cho hắn ta có phần hơi bị giật mình. Ghét thì quả thật có ghét hắn thật, nhưng nhìn bộ dạng lóng nga lóng ngóng như thế này lại khiến nàng không khỏi bật cười, đường đường là công tử nhà họ Tần chuyên buôn gạo có tiếng ở vùng này không phải tốt quá sao mà đang yên đang lành lại chạy đến đây hạ mình làm việc chân tay như bưng vác nặng nhọc như thế này. Để cha mẹ hắn mình nhìn thấy được, chắc ông bà xót con mà khóc không còn nước mắt.
- " Thôi thôi được rồi. Để em làm. Anh không lo ở nhà phụ hai bác đi, nhà em không trả nổi tiền công cho cậu hai vựa gạo Tần Minh đâu. "
Minh Khôi vừa khổ sở khiên lúa vừa bước chậm rãi tiếp lời :
\- " Cha kêu anh sang đây có việc thật mà ! "
\- " Cậu hai ! "
Một vài người gia đinh của nhà họ Tần đang bận rộn tay chân vận chuyển gạo xuống thuyền nhìn thấy Minh Khôi thì cúi đầu chào hắn.
\- " Đó thấy chưa ! " \-Cười tít mắt, tiếp lời\-" À... Chuyện ở bãi lau lần trước, đợt đó cha bắt anh qua nhà em xin lỗi nhưng mà không gặp được Thanh Lam, không có dịp trực tiếp xin lỗi em. Cho anh xin lỗi ! "
Hắn cẩn thận đặt cần xé trấu xuống, Thanh Lam lịch sự đáp lời :
\- " Thôi chuyện đó qua lâu lắm rồi, lúc đó trẻ con, đùa giỡn với nhau là chuyện bình thường mà. Em cũng không nhớ tới nữa, anh để tâm chi cho nặng lòng ".
- " Anh không để tâm chuyện đó, thứ anh để tâm là em. Thanh Lam ! Em có thể... "
- " Anh đang nói chuyện với ai vậy?"- Một tiếng gọi với tới cắt ngang lời hắn nói
Minh Khôi nhíu mày khó chịu :
- " Linh Tuệ ! Em ở đây làm cái gì ? "
Cô gái xinh đẹp tóc uốn xoăn tân thời, mặc váy vóc sang trọng nhìn sang Thanh Lam bằng ánh nhìn không mấy thiện cảm hỏi :
\- " Chị là gia nô nhà này à ? Không lo làm việc của mình đi ở đây rãnh rỗi dây dưa với đàn ông làm gì ? Nói cho chị biết đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ ! "
\- " Linh Tuệ ! Đừng có hồ đồ !!! " \- Minh Khôi giận tím mặt mài đuổi \- "Em cút về ngay cho anh "
Linh Tuệ nhìn thấy người mình yêu to to nhỏ nhỏ với người con gái khác bản thân đã không hài lòng rồi, còn bị anh ta làm cho bẻ mặt trước mọi người, sự nhỏ nhen càng trổi dậy. Ả ta như con hổ đói, rầm rừ túm lấy chậu nước hất lên người Thanh Lam. Mọi người trong nhà máy, thấy náo nhiệt liền bu lại xem, cảnh tượng lộn xộn vô cùng. Thanh Lam đang yên đang lành hứng cả xô nước lạnh, cơn giận gần chạm đến đỉnh điểm, nàng vừa định lên tiếng một chiếc khăn ấm choàng lên người. À giờ mới để ý, chất vải nàng mặt, khi đụng phải nước sẽ hơi mỏng manh xuyên thấu, hai má nàng nóng bừng bừng.
\- " Xin lỗi đi ! "
Trọng Khải mang gương mặt anh tuấn phúc hậu nhưng lời thốt ra lại mang ý kiên định khiến cho "con hổ" mới xù lông lúc nảy giờ đã có mấy phần e dè.
\- " Hạn cùng đinh lại muốn một bước hoá phượng hoàng. Đại tiểu thư tôi giáo huấn một chút không có gì là sai hết ! " \- Linh Tuệ phong thái vẫn chanh chua
\- " Tôi hỏi lần nữa có xin lỗi không ?"
- "Thứ trơ trẽn này mà bắt tôi phải xin lỗi..."
- " Dì Huyền !!!"
///Chát !!! ///
Dì Huyền nghe lệnh bước lên một bước, đứng thẳng trước mặt đứa con gái ngang ngược này mà thưởng cho một bạt tay chí mạng. Dì không kiên dè mà nói :
\- " Còn nói nữa xem tôi có xé miệng cô ra không ! "
\- "Các người... Các người hùa nhau ức hiếp tôi !"
Trọng Khải lên tiếng :
- " Mang "người của cậu" về quản giáo cho tốt đi. Xích lại càng tốt. Còn người của tôi (Đặt tay lên vai Thanh Lam) cô út nhà này không tới lượt ai dạy bảo đâu ! "
Minh Khôi bắt Linh Tuệ phải cúi đầu nhận lỗi, rồi dẫn nàng ta lũi thũi ra về. Đám người hiếu kì sau khi thấy cậu chủ xuất hiện cũng không dám lãng vãng tụ tập ở đó hóng chuyện nữa, ai làm việc nấy.
Tối hôm đó Thanh Lam nhiễm lạnh sốt cao, Trọng Khải túc trực cả đêm chăm sóc. Bà chủ Huỳnh làu bàu khuyên nhủ không được, nghĩ tới chuyện đại sự sắp tới cũng đành kệ.
Trong cơn sốt mê man nàng mơ thấy một cơn giấc mộng. Hồn ma đứa nhỏ hôm trước bị ai đó không rõ mặt đánh đập tàn bạo
- "Lại không mang được linh hồn sống về đây. Tụi bây càng lúc càng ăn hại !!! "
Nữ quỷ mặc giá y bất lực quỵ gào lên đau đớn tuyệt vọng...
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !