Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Khôi lấy từ trong túi ra chiếc lông vũ mấy hôm trước nhặt ở hiện trường gần bờ hồ, một cơn gió mạnh ập đến, chiếc lông vũ dập dìu bay xuống mặt nước, xoáy nước cuồn cuộn nổi lên. Cung Thuỷ Vương một phen trấn động, Thuỷ Vương cầm roi nước trực tiếp đón ở cửa điện. Minh Khôi rơi tự do từ trên cao xuống, vô tình lại đè lên Thuỷ Vương, hắn ta mất hết mặt mũi chửi :

- " Mẹ kiếp ! Cái tên người phàm tanh tưởi này "

- " Ai tanh còn phải xem lại đó ! "

Thuỷ Vương giận đỏ mặt mũi, trực tiếp dùng roi nước mà quất xuống, Minh Khôi giơ tay lên ôm lấy đầu mình phòng bị, bỗng dưng người cậu phóng ra một đạo ánh sáng chói mắt bao quanh lấy người cậu bảo hộ.

- " Cái tên quỷ nước độc ác này ! Nói năng đàng hoàng không được hả ? Lần trước khiến cho bổn công tử đây bị thương còn chưa tính sổ với cậu đâu nhé ! "

- " Nè nè ! Nói chuyện không có chỉ chỏ nha ! Bỗn vương ta lớn tuổi hơn cụ tổ nhà cậu đó ! "

Minh Khôi cầm chiếc lông vũ quơ quơ trước mặt hắn thách thức, Thuỷ Vương khó chịu lùi lại

- " Bõ cái lông vũ dơ bẩn đó ra đi ! Chướng mắt chết đi được. Mà cậu có quan hệ gì với lão hồ ly Thạch lắm chuyện đó vậy ? "

Cậu nhún vai đáp :

- " Chịu thôi ! Tạm thời chưa nhớ ra. Cho ta gặp Thanh Lam trước đã "

- " Cái gì ? Đừng có mơ ! Trực tiếp xông vào đây, còn đòi gặp nương tử của ta nữa. Đừng tưởng có lão hồ ly chống lưng thì ta không dám làm gì cậu !!! "

Thanh Lam ngáp ngắn ngáp dài vươn vai bước ra hỏi :

- " Chuyện gì ồn ào vậy ? "

Đáy mắt Minh Khôi sáng lên, cậu chạy đến nắm lấy tay Thanh Lam, ôm nàng vào lồng, hạnh phúc đến rơi nước mắt :

- " Tốt quá Thanh Lam ! Em còn sống. Để anh xem tên quỷ nước hung hăng này có làm gì em không ? "

Thanh Lam đẩy đẩy cậu ra cười gượng gạo :

- " Từ từ đã, em không sao ! "

Thuỷ Vương cũng nhào tới lôi cậu ấy ra :

- " Ấy ! Tiểu nương tử của ta cậu đừng có mà động chạm bậy bạ "

Minh Khôi hét vào mặt hắn, làm hắn giật hết cả mình :

- " Cậu làm cái gì cô ấy rồi hả ? "

- " Chưa có làm gì hết ! Nàng xem, ta đã bảo nàng thay y phục rồi mà, máu me như vậy... làm ảnh hưởng đến thanh danh ta "

Thanh Lam cười khổ nhìn cậu giải thích :

- " Minh Khôi ! Không có gì thật. Em bị chút thương tích thôi "

- " Cậu !!!!!!! "

Minh Khôi nghiến răng nghiến lời đuổi theo Thuỷ Vương khắp điện, Thuỷ Vương cao cao tại thượng ngày nào trong lòng bọn tôm cá dưới Thuỷ Vương điện này hôm nay đã gặp phải cao thủ rồi.

Ngoài cửa điện lại vang lên tiếng nổ lớn, lần này xém tí nửa bay luôn Thuỷ Vương Điện nhà hắn. Một loạt binh tôm tướng cá, ngao sò ốc hến bay vào trong đại điện, bọn chúng bị thương nằm la liệt khóc lóc

- " Thuỷ... Thuỷ Vương... Bạch Liên thượng tiên... đến... "

Thuỷ Vương nghe đến vị quý nhân này, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng đứng trước nương tử tương lai và kẻ địch của mình cũng phải giữ lại chút thể diện. Hắn gầm rừ xách roi nước ra mà mắng :

- " Càng tốt, hôm nay hắn đến đây tự nạp mạng rồi !!!! Tiểu nương tử nàng yên tâm, đã có ta lo liệu ! "

Cửa điện mở toang ra, một thiếu niên bạch y tiến vào khí thế ngời ngời, anh tuấn kiệt xuất, mỗi bước chân y đi qua là những cánh hồng liên nở rộ. Y đưa tay phải lên, một sợi chỉ đỏ phóng ra mỏng manh mà sắc bén như lưỡi dao được mài kĩ càng, sợi chỉ đỏ móc qua sà ngang sau đó luồn xuống cổ chân Thuỷ Vương, rồi treo ngược hắn lên trần nhà. Đầu hắn trút xuống đất hét :

- " Mẹ kiếp ! Tử Khâm cậu không chừa chút mặt mũi nào cho tôi sao ? "

Hắn ta càng chửi sợi chỉ đỏ càng hung hãng xoay hắn vòng vòng với tốc độ chóng mặt đến lúc hắn chịu không nổi nữa mới nài nỉ :

- " Tôi đắc tội gì cậu nữa Tử Khâm ! "

Thanh Lam lúc này ôm lấy cổ chân đau buốt, (Leng \~ Keng \~ Leng \~ Keng \~). Chuông vàng phản ứng dữ dội thu hút sự chú ý của thiếu niên đó. Y tiến về phía nàng, nàng sợ hãi bò lùi lại, Minh Khôi dang hai tay chắn ngang bảo vệ nàng. Thiếu niên phất ống tay áo một cái, cậu bị hất vâng ra xa

- " Người phàm ngu ngốc đừng có chọc giận hắn ! Tử Khâm cậu động đến nương tử nhà tôi, tôi liều mạng với cậu "

Tử Khâm dơ tay lên, hồng tơ thu lại vào tay áo, Thuỷ Vương rơi xuống chổng đầu xuống đất, may mà có tu vi hộ thể chứ mà thân thể người phàm chắc chầu trời mấy kiếp rồi. Thiếu niên chạm tay lên sợi chỉ đỏ trên chân nàng, chuông vàng ngoan ngoãn im lặng, chỉ đỏ cũng nới rộng ra hơn. Y chìa tay ra trước mặt Thuỷ Vương nói :

- " Giao ra đây ! "

Thuỷ Vương đến nước này cũng định sừng sổ thêm một chút nhưng nhìn dây hồng tơ như con xà tinh đang chực chờ sẵn sàng tư thế tấn công, cậu cũng đành ngậm ngùi lấy chiếc khăn tay thêu hình đoá bạch liên ra. Tử Khâm mỉm cười ấm áp đặt nó lại vào trong tay nàng.

Bên này phát lên tiếng gọi :

- " Minh Khôi ! Trọng Khải ! "

Hai người họ lần lượt biến mất... Thanh Lam ngơ ngác nhìn lại mình...

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK