Sáng hôm sau, ánh nắng vừa hé lên trong căn phòng nhỏ, có một đôi nam nữa đang ôm nhau ngủ trên sàn là quần áo rải rác khắp nơi, nhìn vào cũng đủ để biết đêm qua họ đã nồng nhiệt đến cỡ nào.
Hạ Vân Nguyệt theo thói quen chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của Hoàng Khiêm, cô ngây người một lát anh cũng đẹp trai lắm nha, sao trong lúc ngủ anh cũng đẹp như vậy, đôi môi kia nhìn cũng muốn hôn thật, má anh cũng mềm mềm sờ vào chắc êm lắm, cô đang mải ngắm thì anh đột nhiên mở mắt ra.
"Có phải em đang nghĩ là chồng em rất đẹp trai, đúng không?"
"Anh...ai thèm ngắm anh chứ." Hạ Vân Nguyệt giật mình khi anh đột nhiên mở mắt ra, cô bị anh nói trúng liền đỏ mặt lắp bắp mà chối.
"Vậy thì vừa nãy em nhìn anh làm gì, em không quyến rũ anh vào sáng sớm đâu phải không?" Hoàng Khiêm áp sát mặt vào người cô cười nói, thật ra anh đã thức dậy từ sớm, chỉ là muốn xem phản ứng của cô như thế nào.
"Anh....anh...a....." Khoảng cách hai người gần như vậy làm Hạ Vân Nguyệt không quen, định đẩy anh ra vừa cử động phía dưới truyền tới cảm giác đau làm cô khựng lại.
"Em có đau lắm không." Hoàng Khiêm lo lắng nhìn cô.
Hạ Vân Nguyệt lúc này nhìn quần áo bừa bộn trong phòng, bất giác nhớ lại những chuyện hôm qua làm cô đỏ mặt tay kéo chăn che người lại.
"Em che gì chứ còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy đâu." Hoàng Khiêm nhìn cô cười tà.
Hạ Vân Nguyệt đỏ mặt chuyện như vậy mà anh cũng nói được, cọ quyết định không tiếp tục đôi co với anh nữa.
Liền xoay người đi về hướng phòng tắm nhưng vừa bước chân xuống giường, thì cơn đau phía dưới ập đến khiến cô đứng không vững mà ngã xuống, tưởng mình nằm dưới sàn lạnh lẽo nhưng cô không thấy đau mở mắt ra thì thấy mình được anh ôm gọn vào lòng, cúi người xuống bế cô lên, theo quán tính cô choàng tay qua cổ anh để tránh bị té.
"...a...anh định làm gì."
"Đi tắm."
"Không cần, anh bỏ em xuống em tự đi được mà." Hạ Vân Nguyệt nghe anh nói, liền giãy dụa muốn bước xuống đất.
"Em còn nháo nữa, anh không chắc tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, trong phòng tắm đâu." Hoàng Khiêm ôm cô đi vào phòng tắm, giọng anh khàn khàn có chút thay đổi.
Hạ Vân Nguyệt dường như nhận ra sự thay đổi bất thường của anh, cô cũng không nháo nữa, ngoan ngoãn để cho anh ôm mình vào phòng tắm nhưng mà mãi cũng không thấy Hoàng Khiêm đi ra khỏi phòng, người ta nói lời nói của đàn ông vốn dĩ không nên tin, chỉ một lát sau trong phòng tắm lại truyền ra tiếng rên rỉ của Hạ Vân Nguyệt.
Đợi Hạ Vân Nguyệt tỉnh lại lần nữa đã là buổi trưa, vì đói bụng nên cô đành thức dậy, mở mắt ra thì thấy căn phòng đã gọn gàng, không còn bừa bộn như lúc sáng nữa, mà lúc này trên người cô mặc một cái áo sơ mi trắng chỉ cài vài nút, trên người lộ ra những dấu hôn nhìn thật quyến rũ.
Chiếc áo rộng thùng thình này chắc là của Hoàng Khiêm rồi, đến giờ cô vẫn chưa thể tin được chuyện xảy ra ngày hôm qua, cứ nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Nếu mà là một giấc mơ Hạ Vân Nguyệt tình nguyện không tỉnh lại, cứ mãi ở trong giấc mơ ấy chìm đắm trong hạnh phúc của hai người.
Cô lại không nghĩ rằng đoạn tình cảm này của mình được hồi đáp, lại càng không nghĩ đến họ vừa mới kết hôn ngày hôm qua, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Nghĩ đến đây tâm trạng của cô cực kì tốt, đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh cũng không thấy bóng dáng Hoàng Khiêm đâu, cô vén chăn bước xuống giường, lúc này giữa hai chân truyền đến cảm giác đau rát làm cô nhăn mặt nhưng cô còn đi được, trong lòng thầm rủa Hoàng Khiêm.
Vốn dĩ Hạ Vân Nguyệt định thay đồ nhưng mà Hạ Vân Nguyệt quên mất đồ của cô không có đem đến đây, cô cũng không biết mình sẽ ở nơi này, liền nhìn sơ qua trên người mình một lát, ngoài những vết hôn trên cổ ra, áo sơ mi dài phủ qua mông cũng không đến nổi nào.
Nhưng không biết bên ngoài có ai không, cô không dám bước ra ngoài, nếu có ai nhìn thấy thì mất mặt lắm, cô liền ló đầu ra khỏi cửa, không biết có nên đi ra hay không.
Lúc này Hoàng Khiêm từ dưới lầu bước lên, liền nhìn thấy cửa phòng hé ra Hạ Vân Nguyệt đứng ở trong phòng ló đầu ra. Hoàng Khiêm đẩy cánh cửa ra, cô theo đó cũng né qua một bên đứng đối diện anh.
"Em sao vậy."
"Em….ọt ọt." Hạ Vân Nguyệt chưa kịp trả lời, thì tiếng kêu từ bụng phát ra làm cô xấu hổ mà cúi gằm mặt.
"Em thức rồi, thì xuống dưới nhà ăn chút gì đi." Hoàng Khiêm phì cười với sự đáng yêu này của cô, xoa đầu cô nói.
"Nhưng...em không có quần áo thay, xuống dưới nhà sẽ kỳ lắm." Hạ Vân Nguyệt liền kéo tay anh lí nhí nói.
Thì ra đây là lý do cô vợ nhỏ của anh đứng lấp ló ở cửa đó sao? Hoàng Khiêm nói rồi nắm tay cô kéo đi xuống nhà.
"Đây là nhà riêng của anh."
"Ồ." Hạ Vân Nguyệt gật đầu khi nghe anh nói, chân cũng bước đi theo anh vừa đi vừa quan sát cách bày trí nơi đây, bước xuống nhà Hạ Vân Nguyệt nhanh chóng bị thu hút bởi mùi thơm từ bếp bay ra.
"Tất cả đều những món trên bàn đều là anh nấu hay sao!" Hạ Vân Nguyệt ngồi xuống ghế, nhìn những món ăn trên bàn nhìn thật bắt mắt lại nhìn Hoàng Khiêm đầy mà hỏi.
"Em ăn thử đi xem có vừa miệng không." Hoàng Khiêm gật đầu anh cầm đũa gắp một ít thịt bỏ vào chén của cô.
"Ngon quá, không ngờ anh lại nấu ngon như vậy." Hạ Vân Nguyệt cũng hào hứng cầm đũa gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng, càng nhai thì càng ngon cô gật đầu khen anh, xong lại lao vào ăn, nói gì chứ cô đói lắm a, hôm qua không có ăn gì nhiều hôm nay lại bỏ bữa sáng cô sắp chết đói mất rồi.
"Em ăn từ từ thôi còn rất nhiều." Hoàng Khiêm được khen thì trong lòng vui vẻ không thôi, liên tục gắp thức ăn vào chén của cô.
Rất nhanh thức ăn trên bàn đã bị Hạ Vân Nguyệt tiêu thụ gần hết, đến khi no bụng cô mới buông đũa xuống, lại thấy Hoàng Khiêm đang ngồi ngắm mình nãy giờ cũng không thấy anh ăn cô liền hỏi.
"Anh không ăn hả."
"Anh nhìn em ăn là đủ rồi."
"..."
"Để anh đi mở cửa." Chuông cửa vang lên Hoàng Khiêm nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa.
Ken và Vin đứng chờ thì giật mình khi thấy đích thân Hoàng tổng đi ra ngoài mở cửa, chuyện gì đang xảy ra! bình thường Hoàng Khiêm sẽ ở trong nhà mà điều khiển cho cửa mở tự động, ấy vậy mà bây giờ đích thân đi mở cửa, bọn họ thật khâm phục chị dâu mới này, có thể khiến Hoàng tổng thay đổi nhanh như vậy.
"Hai cậu để đó rồi đi công ty đi." Hoàng Khiêm nói rồi tự kéo vali vào trong, để lại hai người đó ngơ ngác.
"Là ai đến vậy anh."
"Anh cho người đem đồ của em đến rồi." Hoàng Khiêm kéo vali vào nhà.
"Hả? sao đồ em nó lại ở đây, mà sao anh biết em đang ở đâu." Hạ Vân Nguyệt ngạc nhiên nhìn vali của mình đang ở trước mặt.
"Những chuyện này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ." Hoàng Khiêm nói ánh mắt anh dành cho cô đầy sự cưng chiều.
Anh đã biết cô ở khách sạn từ lâu rồi, cho nên hôm qua anh đã cho người đến khách sạn cô đang ở sắp xếp đồ đạc của cô.
Hạ Vân Nguyệt cũng không nói gì thêm, cũng phải thôi anh ấy là ai chứ, chút chuyện này làm khó được anh hay sao?
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !