Hôm nay chính là hôn lễ của cô, Hạ Vân Nguyệt một ngày trước đã trở về Hạ gia, sang hôm nay thì từ Hạ gia bước lên xe hoa, trên người cô mặc bộ váy cưới màu trắng trễ vai dài chấm đất, bên dưới dạng phồng to được gắn kim cương bên trên.
Mỗi bước đi của cô đều làm cho bộ váy lấp lánh đẹp đến mê ảo, đầu cài hoa voan còn đột thêm một vương miện nhỏ trên đầu, trên tay cầm bó hoa cưới một tay còn lại được Hạ Chính Văn dắt vào lễ đường, xung quanh người xem nhìn cô dâu đến ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cô.
Nhưng trên khuôn mặt của cô chỉ nở nụ cười lấy lệ, cô không thể làm cho hai bên mất mặt, chỉ có thể giả vờ vui vẻ, được ba mình cầm tay lên lễ đường nhưng sao cô chẳng cảm nhận được cảm giác tình thân như thế nào cả, người mà cô lấy là Hoàng Khiêm cô cũng không gọi là thiệt thòi đi, thời gian sau này nếu thấy không hợp thì có thể ly hôn mà.
Bởi cuộc hôn nhân này chẳng khác nào là đem bán Hạ Vân Nguyệt đi để Hạ gia được cứu cả, ngoại trừ tập đoàn Hạ thị mà trước kia Hạ Vân Nguyệt cai quản còn trụ lại, thì hầu như các chi nhánh khác đều đã sụp đổ hết, cổ phiếu cũng dần rớt giá trầm trọng.
Tuy nói là hôn ước định sẵn, đúng vậy, Hoàng gia nợ Hạ gia một ân tình nên từ nhiều năm trước đã có hôn ước này, chỉ khi thực hiện hôn lễ thì Hoàng gia sẽ ra tay cứu Hạ gia ra khỏi bờ vực thẳm.
Hoàng Khiêm đứng trên khán đài, trên người anh khoác bộ vest đen da cá trên cổ còn gắn cái nơ nhỏ màu đen nhìn lịch lãm càng tôn lên vẻ đẹp của anh, anh đứng đó nhìn cô từng bước từng bước, bước vào lễ đường váy cưới rất hợp với cô, là đích thân Hoàng Khiêm chọn.
Một tháng qua tuy công việc bên Úc rất bận rộn nhưng Hoàng Khiêm vẫn lựa chọn váy cưới và nhẫn mọi thứ đều do anh cho người thiết kế riêng, anh đã cố gắng trong thời gian nhanh nhất giải quyết toàn bộ công việc để về sớm.
Cho đến khi Hạ Chính Văn nắm tay cô trao cho anh rồi rời đi xuống dưới, thì anh mới khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu, hai người đứng đối diện nhau cha xứ đọc lời tuyên thệ, đến phần trao nhẫn trong lòng mỗi người đều có cảm giác rất hồi hộp khó tả, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của bản thân mình về đối phương.
"Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu rồi." MC đứng trên bục nhìn hai người nói.
Hoàng Khiêm vén khăn voan trên đầu cô lên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Vân Nguyệt hiện ra trước mặt anh khiến cho trái tim anh lỗi mất một nhịp.
Bình thường Hạ Vân Nguyệt không thích trang điểm, cô không thích loè loẹt, hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ nhưng lại làm cho vẻ đẹp ấy càng sắc sảo hơn. Hoàng Khiêm bước tới một bước khuôn mặt kề sát mặt cô.
"Không phải anh ấy định hôn mình thật đấy chứ?"
Hạ Vân Nguyệt chớp chớp mắt khi thấy khuôn mặt của anh ngày càng đến gần, tim đập càng nhanh hơn.
Thịch.
Đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại lưu luyến không nỡ buông ra. Hạ Vân Nguyệt mở to mắt nhìn anh nụ hôn đầu của cô vừa bị anh cướp lấy, hai má của cô xuất hiện những vệt đỏ hồng.
Nhìn thấy biểu hiện đáng yêu này của Hạ Vân Nguyệt, anh thật sự muốn hôn cô thêm vài cái nữa, môi cô rất ngọt làm anh luyến tiếc mãi, anh ôm cô vào lòng thì thầm chỉ đủ hai người nghe.
"Sau này anh chính là chỗ dựa của em, anh sẽ không để em chịu bất cứ thiệt thòi nào."
Hạ Vân Nguyệt ở trong lồng ngực ấm áp còn chưa hiểu chuyện gì nghe những lời anh nói, trái tim cô đập liên hồi, trong đầu cứ vang lên những lời anh nói, trong phút chốc trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả, khóe mắt hơi đỏ lên nhưng nhanh chóng bị Hạ Vân Nguyệt che giấu đi.
Từ trước đến giờ chưa có ai nói với cô những lời như vậy, cô thật muốn ôm anh mà khóc thật to nhưng mà đó cũng là suy nghĩ trong lòng Hạ Vân Nguyệt mà thôi.
Bên dưới ba mẹ Hoàng vui mừng không kém, vì con trai mình cuối cùng cũng tìm thấy đúng người.
Hoàng phu nhân vừa nhìn đã nhận ra ánh mắt của Hoàng Khiêm nhìn Hạ Vân Nguyệt tràn đầy yêu thương, không giống như những ánh nhìn trước kia của nó dành cho những người con gái khác, mà bà lại cực kỳ thích đứa con dâu này, vậy rất nhanh bà sẽ có cháu bế mà thôi, nghĩ đến đây Hoàng phu nhân càng vui vẻ hơn.
Còn đối với nhà họ Hạ hôn sự này người vui mừng, kẻ ganh tị vui mừng vì Hạ gia sẽ được cứu ra khỏi vực sâu, người ganh tị vì Hạ Vân Nguyệt lấy được một người như Hoàng Khiêm.
Hạ Tư Nhiên đứng bên cạnh ba mẹ mình, ánh mắt nhìn Hạ Vân Nguyệt đầy ghen ghét, ban đầu cô ta không chấp nhận hôn sự vì nghe những lời không hay về Hoàng đại thiếu gia, sợ rằng mình gả qua đó cuộc đời sẽ héo tàn, vậy mà cho đến hôm nay chính mắt nhìn thấy, thì cô ta tức nói không nên lời nhưng vẫn cố cười tươi giữ nét thục nữ của mình.
Hạ Tư Nhiên trước giờ vốn rất ganh tị với người chị gái Hạ Vân Nguyệt này, từ nhỏ cái gì cô cũng nổi trội hơn Hạ Tư Nhiên cả, điều đó làm cho cô ta ganh tị luôn muốn tìm cách làm cho Hạ Vân Nguyệt bị phạt.
Vì không muốn phiền phức, mà hôn lễ này không có một báo chí nào xuất hiện tại đây cả, xung quanh khách mời đều là người thân hoặc là những đối tác. Mọi người có mặt cũng vỗ tay chúc phúc cho cặp đôi này.
Đợi xong hôn lễ thì trời cũng đã tối, Hạ Vân Nguyệt và Hoàng Khiêm được Ken và Vin lái xe trở về Black Rose, Hoàng Khiêm đã ngà ngà say không thể tự lái xe được.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Ken phụ Hạ Vân Nguyệt đỡ anh vào trong nhà, với sức lực của một mình Hạ Vân Nguyệt không thể đưa anh vào nhà được.
Đưa được Hoàng Khiêm lên phòng thì Ken cúi chào rồi ra về, chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
Đây là biệt thự của Hoàng Khiêm, cũng chưa từng có người phụ nữ nào đến, ngoại trừ mẹ anh ra thì Hạ Vân Nguyệt là người đầu tiên được đặt chân đến.
Hạ Vân Nguyệt nhìn cách bày trí trong căn phòng, gam màu đen xám đơn giản nhưng lại nổi bật ở giữa giường cánh hoa hồng đỏ được sắp thành hình trái tim rực rỡ, Hoàng Khiêm nằm cũng đã không ngóc đầu dậy nổi, cô đến xem xét một lát tháo giày giúp anh.
Chồm người lên cởi áo vest giúp anh, để anh thoải mái hơn nhưng không ngờ vừa cởi đến nút cuối cùng, thì bị bàn tay anh nắm lấy xoay người một cái Hạ Vân Nguyệt liền nằm trên giường, cánh hoa hồng bị tác động cũng rơi toàn bộ xuống sàn nhà.
Hạ Vân Nguyệt giật mình hét lên một tiếng, lúc bình tĩnh đã thấy cả người Hoàng Khiêm nằm bên trên, tư thế hai người nữ dưới nam trên cực kì ái muội làm cô đỏ mặt né tránh.
"A...anh...không...không phải anh say sao?"
"Anh rất tỉnh táo." Hoàng Khiêm nó, hai tay anh chống hai bên, đặt gọn cô gái nhỏ trong lòng.
"Vậy anh có...có thể nào ngồi dậy không." Hạ Vân Nguyệt đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng liền bị anh nắm lấy cô cũng không biết anh định làm gì, muốn rụt tay lại nhưng anh nắm càng chặt.
"Vân Nguyệt có điều này anh giữ trong lòng từ rất lâu rồi anh muốn nói với em, anh yêu em."
"Anh...anh vừa nói gì..." Hạ Vân Nguyệt nhìn anh đến ngơ ngác lỗ tai lùng bùng dường như cảm giác những từ anh vừa nói ra là nghe lầm.
"Hạ Vân Nguyệt em nghe cho rõ đây anh yêu em, yêu em từ năm năm trước, không có lúc nào là anh quên được em, anh nhận ra rằng em đã đánh cắp trái tim anh mất rồi, em đừng rời xa anh có được không." Hoàng Khiêm vừa nói, anh đem hai tay cô đặt lên ngực trái anh nơi trái tim anh đang đập loạn nhịp.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !