Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hạ Vân Nguyệt em nghe cho rõ đây anh yêu em, yêu em từ năm năm trước, không có lúc nào là anh quên được em, anh nhận ra rằng em đã đánh cắp trái tim anh mất rồi, em đừng rời xa anh có được không." Hoàng Khiêm vừa nói đem hai tay cô đặt lên ngực trái anh, nơi trái tim anh đang đập loạn nhịp vì cô.

Hạ Vân Nguyệt nhìn ánh mắt thâm tình của anh, trong lòng nhen nhóm hạnh phúc, hoá ra không phải là một mình cô si tình, anh yêu cô từ năm năm trước, là họ đã bỏ lỡ nhau hay sao?

Nghĩ đến đây khóe mắt cô đỏ ửng lên, bàn tay đang đặt trên ngực anh cũng vuột khỏi tay anh đánh lên ngực anh lại ấm ức nói.

"Hoàng Khiêm anh là tên xấu xa,

sao giờ anh mới nói, anh có biết em đợi câu nói này của anh lâu lắm rồi không."

Nhìn phản ứng của Hạ Vân Nguyệt anh có chút ngơ ngác trước hành động này của cô, cứ ngỡ cô sẽ từ chối chỉ không ngờ là lại thành công hơn mong đợi của anh.

"Hoàng Khiêm em yêu anh, năm năm qua em cứ nghĩ sẽ quên được anh nhưng mà em đã sai."

Hạ Vân Nguyệt nhìn anh đôi mắt có chút ươn ướt, giọng nói mang chút nghẹn ngào.

"Anh xin lỗi, vì không bày tỏ tình cảm của mình với em sớm hơn." Hoàng Khiêm hôn lên trán cô, giọng nói nhẹ nhàng hiếm thấy.

Thời gian trước anh chỉ mới tiếp quản tập đoàn, thế lực vì vậy mà còn lung lai, cộng thêm khoảng thời gian đó King xảy ra vấn đề, anh chỉ sợ rằng bản thân sẽ không thể bảo vệ cô được.

Nhưng bây giờ thì khác, thế lực anh đã đủ mạnh cũng không ai có thể uy hiếp anh, anh đủ sức để bảo vệ người mình yêu rồi, anh sẽ không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào.

"Mém chút nữa là em lấy người khác rồi, như thế thì anh làm thế nào." Hạ Vân Nguyệt đưa mắt nhìn anh, đúng là Hạ Vân Nguyệt phải lấy chồng nhưng mà người đó lại chính là Hoàng Khiêm, hai người họ có duyên thật.

Nhưng mà lỡ người cô lấy hôm nay không phải anh thì sao? Anh có hối hận, vì không bày tỏ sớm hơn hay không.

"Anh sẽ cướp dâu, cả đời này Hạ Vân Nguyệt em cũng chỉ có thể lấy một mình Hoàng Khiêm anh." Hoàng Khiêm bá đạo nói.

Cô lấy ai anh sẽ giết người đó, cướp cô về bên cạnh mình dù cô có hận anh cũng được. Hoàng Khiêm anh một khi đã khẳng định điều gì đó, thì dĩ nhiên sẽ không để ai cướp lấy, huống chi là cô gái nhỏ này, đã chiếm toàn bộ vị trí trong trái tim anh.

Nghe những lời anh nói Hạ Vân Nguyệt định nói tiếp gì đó.

Nhưng anh đã đón lấy , phủ lên cô bằng đôi môi anh. đưa lưỡi xâm nhập vào miệng cô, thăm dò mọi ngóc ngách trong khoang miệng.

Anh đẩy tay sau gáy cô, giữ chặt và hôn cô mãnh liệt, cái lưỡi linh hoạt đưa sâu vào miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô, cố sức hút lấy sự ngọt ngào của cô.

Mút lấy môi cô quấn lấy đầu lưỡi, cô không biết bắt đầu từ bao giờ, tay anh đang vuốt ve từng đường cong trên cơ thể cô.

"Nguyệt Nhi."

Hoàng Khiêm khàn khàn gọi tên cô, vừa gọi anh hôn lên vành tai cô sau đó ngậm hẳn vào miệng, lưỡi anh chui vào tai, rồi lại men theo gặm cắn xương quai xanh trượt xuống, anh hôn lên cổ cô lúc mạnh lúc nhẹ.

Hạ Vân Nguyệt ngửa đầu thở hổn hển, cảm thấy thân thể mình mềm nhũn muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì, cảm thấy cơ thể nóng lên có một luồng khí chạy thẳng xuống hạ thân.

Anh đưa mắt nhìn cô, lúc này trên người là một chiếc váy cưới cùng làn da trắng muốt, Hoàng Khiêm chợt nhớ ra, hôm nay chính là đêm tân hôn của hai người.

Anh cúi xuống tiếp tục hôn dần xuống dưới, đưa tay xé rách chiếc váy cưới của cô làm đôi trên người cô lúc này chỉ còn cái áo lót cùng quần lót che chắn, bàn tay mang theo hơi ấm phủ xuống đùi cô, cảm thấy vướng víu liền xé rách những thứ còn lại trên người cô, đôi môi anh dần hôn lên bộ ngực đẫy đà của cô.

Hạ Vân Nguyệt trong lòng run rẩy, bản thân cũng không biết nên làm thế nào, đành nhắm chặt hai mắt lại.

Anh cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng, từng cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống cằm và cổ cô, những nơi đi qua đều để lại những dấu ấn thuộc về riêng anh.

Trái tim trong lồng ngực cô đập một cách điên cuồng, đôi tay rắn chắc của anh như có ma lực, mỗi lần vuốt ve đều khiến cơ thể cô bủn rủn.

Đầu óc cô mơ màng, nơi thần bí chưa từng bị đụng chạm giống như có dòng điện chạy trên người, nhẹ nhàng bật ra tiếng kêu liền bị anh hôn mà nuốt vào trong.

"Ưm…"

Cô gái nhỏ dưới thân đã bị anh trêu đến mức khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển.

Cô bị kích thích, muốn rên lại bị anh hôn, cuối cùng biến thành tiếng nức nở khe khẽ.

Quần áo trên người anh cũng đã được cởi ra từ lúc nào rồi, anh cảm thấy cô gái phía dưới đã chuẩn bị tốt, kéo dị vật to lớn đã sớm ***** **** đặt ở lối vào của cô, sau khi thấm ướt đỉnh đầu thì đi vào!

"A... !"

Đau đớn tựa như bị xé rách làm cho cô kêu đau một tiếng, cảm giác cơ thể chính mình bị xé làm hai nửa, thân thể ***** **** kia, vẫn không nhúc nhích, không ngừng thở dốc, khóe mắt đã ươn ướt, trong lòng cũng không nhịn được kêu đau, hai tay bấu chặt vào cánh tay anh mà kêu lên.

"A...đau quá...anh ngừng một chút."

Anh dừng động tác nhìn cô gái nhỏ khuôn mặt trắng bệnh, phía dưới một dòng máu đỏ chảy xuống ga giường, chứng tỏ cô mất đi lần đầu của mình khiến trong lòng anh vui vẻ.

"Ngoan, một lát sẽ hết đau." Hoàng Khiêm nhìn cô có chút đau lòng nói.

"hức... anh đi ra." Hạ Vân Nguyệt nức nở muốn thoát khỏi anh nhưng vật thô to kia lại càng lớn hơn, cô không nghĩ lần đầu lại đau đến như vậy.

"Đừng động em thả lỏng một chút." Giọng anh khàn khàn ôm eo cô để cô không nhúc nhích, anh cúi xuống hôn lên đôi môi kia, tay còn lại cũng giúp cô dễ chịu hơn, bị tác động như vậy dần thả lỏng miệng cũng bật ra tiếng ngâm khẽ.

"ưm....Khiêm…" Miệng cô bật ra tiếng rên khẽ, chân cũng siết chặt eo anh hơn làm động tác anh mãnh liệt hơn.

Ánh mắt cô trở nên mông lung, hai tay tự động choàng qua cổ anh mà phối hợp.

“A… Chậm… Chậm lại …” Tốc độ của anh quá nhanh, vật nam tính trong cơ thể lại quá to, vừa mang đến khoái cảm, vừa mang đến kinh hoàng cho cô, làm cô chịu không được mà cầu xin.

"Nói anh nghe, người đàn ông của em là ai."

"Ưm..Khiêm... Hoàng Khiêm." Hạ Vân Nguyệt phải khó khăn lắm mới nói thành một câu hoàn chỉnh.

"Gọi tên anh."

"Ư..m..Khiêm." Hạ Vân Nguyệt bây giờ chẳng còn biết gì nữa, cảm giác này đối với cô thật sự rất khó tả, chỉ biết theo sự dẫn dắt của anh.

"Gọi lần nữa."

"Khiêm..."

Căn phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng thở dốc và giọng nói yêu kiều của người con gái, khiến người ta nghe đỏ mặt tía tai không biết qua bao lâu anh gầm nhẹ bắn sâu vào bên trong cô, cô hét lên xụi lơ nằm ở bên giường.

"Anh yêu em." Hoàng Khiêm vùi đầu vào hõm cổ cô, tham lam ngửi mùi hương trên người cô, từ nay cô thuộc về anh, là người phụ nữ của anh.

Nghe hơi thở đều đều, anh nhìn cô gái nhỏ đã ngủ từ bao giờ, khẽ cười dịu dàng, ôm cô vào lòng cảm nhận được hơi ấm cô như con mèo nhỏ chui vào ngực anh mà ngủ.

Làm cho anh khơi dậy dục vọng, anh nhìn cô mệt mỏi như vậy, thở dài đi vào phòng tắm mà tắm nước lạnh.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK